Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 46



Edit: Lune

“Có thể gửi thiệp mời đám cưới.” Ân Mạc Thù cực kỳ phối hợp: “Tôi không để bụng đâu.”

Thật ra cũng không phải mới đội một hai cái quần.

Cố Cẩm Miên vẫn chịu được.

Anh cả khoanh tay trước ngực, khẽ nhướng mày nhìn cậu, phát huy cảnh giới lặng lẽ trào phúng đến cực hạn.

Cố Cẩm Miên: “…”

Nhà cậu có sẵn lòng mua cái tên lửa đưa cậu ra ngoài Trái Đất không.

Cố Cẩm Miên: “Anh… anh cả, anh không đi làm à?”

Cố Tịch Quân: “Em không nhìn thấy à?”

Cố Cẩm Miên: “…”

Hai người đều mặc đồ thể thao, một trắng một xám, thoạt nhìn có vẻ như đi chạy bộ buổi sáng cùng nhau.

Cũng may trước mặt mọi người, Cố Tịch Quân không tiếp tục trêu chọc cậu nữa. Anh dùng khăn lau mồ hôi trên trán rồi bước tới gần Quý Nam: “Cậu luôn có thể cho tôi thấy rõ bản chất sự yếu đuối và tầm thường của con người. Lần sau còn như vậy nữa, tôi không ngại đóng góp một phần nhỏ bé vào sự nghiệp kế thừa phẩm chất cao đẹp của nhân loại đâu.”

Quý Nam: “…”

Nói xong, anh nhìn về phía Hàng Uyển Đình. Cố Cẩm Miên cứ nghĩ anh sẽ lại mở miệng như vương giả mắng người nhưng anh lại giống như đang nhìn con sâu cái kiến, liếc Hàng Uyển Đình một cái rồi không quay đi như thể Hàng Uyển Đình vốn không đáng để anh chú ý tới.

Cố Cẩm Miên cuối cùng cũng hiểu vì sao anh ba độc miệng kia lại sợ anh cả đến vậy, lại còn bị anh đưa sang Châu Phi.

Hóa ra anh cả đã dịu dàng với cậu lắm rồi.

“Ngại đời mình dài quá nên đứng đây lãng phí à?” Cố Tịch Quân chuyển hướng sang Cố Cẩm Miên.

Cố Cẩm Miên: “…”

Cố Cẩm Miên nhanh nhẹn chạy theo Cố Tịch Quân vào nhà.

Cậu đi được vài bước mới phát hiện Ân Mạc Thù không đi theo, quay đầu thấy hắn bước đến gần Quý Nam: “Anh nói đúng, chuyện môn đăng hộ đối quả nhiên rất quan trọng, người nhà ai nấy cũng đều chúc phúc cho chúng tôi.”

“Miên Miên đã lên tiếng rồi nên tới lúc đó tôi sẽ gửi thiệp mời đám cưới cho anh, chắc sẽ không lâu lắm đâu.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Lúc Ân Mạc Thù nổi tính trẻ con lên cũng không hề kém cậu nha.

Cố Tịch Quân quay về tắm rửa thay đồ xong lập tức có người đến đón đi.

Còn mỗi Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù ngồi ăn sáng cùng nhau.

Không khí trên bàn ăn khá im ắng.

Ân Mạc Thù ăn vài miếng rồi lại nhìn Cố Cẩm Miên, không nói gì mà cứ mỉm cười nhìn cậu như thế.

Khóe miệng tự nhiên hơi cong mang vẻ giễu cợt nhưng trong mắt lại tràn ngập tình cảm dịu dàng, sự dịu dàng này ở trên người những người khác chỉ tính là bình thường nhưng trên người Ân Mạc Thù là giống như kỳ quan.

Đều dành hết cho Cố Cẩm Miên.

Dày đặc, bao phủ cả người cậu.

Cố Cẩm Miên cắn thìa, má phồng lên.

“Anh với anh cả đi chạy bộ cùng nhau à.” Cố Cẩm Miên không được tự nhiên lắm mở miệng nói chuyện với Ân Mạc Thù.

“Là anh cả chủ động gọi tôi đi chạy cùng.” Ân Mạc Thù trả lời: “Vừa chạy bộ vừa nói chuyện phiếm.”

“Chủ đề của cuộc nói chuyện là dù tôi có là con trai của Bạch Kỳ Thụy nhưng nếu dám bắt nạt em, anh ấy cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.”

Cố Cẩm Miên: “…”

“Tôi nói không bắt nạt thì thật sự hơi khó nhưng chắc chắn sẽ không làm chuyện có lỗi với em. Tôi nói xong thì anh cả không nói gì nữa, cả đường mặt mày đều lạnh lùng không nói gì, sau đó bỗng nghe thấy em nói sẽ gửi thiệp mời đám cưới cho Quý Nam.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Hình như cậu đã hiểu vì sao tính công kích của anh cả đột nhiên lại mãnh liệt như vậy.

Thấy cậu vẫn ăn bánh mì nãy giờ, Ân Mạc Thù cầm một cốc sữa lên thử nhiệt độ, sau đó để bên cạnh tay cậu: “Tôi như tối qua có tính là bắt nạt em không?”

Cố Cẩm Miên giống như bị sặc vì vụn bánh mì, cậu ho khan hai tiếng rồi vội vàng cầm cốc sữa lên uống mấy ngụm.

“Nếu vậy sau này tôi sẽ kiềm chế một chút.”

Nói xong hắn lau vệt sữa bò dính trên khóe miệng Cố Cẩm Miên, bỗng nhiên bị Cố Cẩm Miên đang hồi hộp cầm chặt lấy cố tay.

Ân Mạc Thù ngước mắt lên nhìn cậu, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, dường như còn có một chút luống cuống và mờ mịt.

“…” Cố Cẩm Miên bỏ tay hắn ra: “Giữa ban ngày ban mặt, anh đừng động tay động chân.”

Ân Mạc Thù cười đáp: “Được.”

Dù cậu thích hắn cười nhưng cũng không muốn hắn cười như thế đâu.

Cố Cẩm Miên vừa nhai bánh sừng bò vừa nghĩ, thế này thì cưỡng lại sao được hả trời.

Ân Mạc Thù ăn sáng cùng cậu xong đi ngay.

Cố Cẩm Miên vẫn nhớ hắn phải dậy sớm để bay, mà Hạ Chỉ đã đăng ký tuyến hàng không máy bay tư nhân cho hắn một tháng từ lâu.

Lúc này cậu đang bận tâm chuyện khác.

Cố Cẩm Miên đứng trên tầng hai nhìn xe hắn chạy ra khỏi cổng.

Không cần đưa hắn đến sân bay, không cần tranh tài nguyên giúp hắn, thậm chí cậu cảm thấy những bộ phim nhỏ kia của mình dù có gộp lại thành bó to đưa tới trước mặt Ân Mạc Thù cũng trở nên vô cùng đáng thương.

Đến khi không thấy bóng xe nữa, Cố Cẩm Miên cúi đầu thấy bụi hồng ở ban công tầng hai không chỉ bay mất hoa mà ngay cả lá cũng bị cậu cắt trụi lủi.

Cố Cẩm Miên: “…”

Cậu chột dạ nhìn thợ trồng hoa trong vườn, sau đó cầm sách của mình lén chạy đến công ty.

Công ty nhỏ của cậu bây giờ coi như đã vào khuôn khổ, mười mấy nhân viên, mỗi người đều có chức vụ riêng, thỉnh thoảng lại có tiếng điện thoại vang lên, có thể nghe thấy tên của Ân Mạc Thù, Bạch Tâm Vũ và Đỗ Bạch An, công việc đang phát triển rất tốt.

Hiếm khi không cần ghi hình, Cố Cẩm Miên ở trong văn phòng đọc quyển sách mà thư ký Cố đã đưa cho mình đến tận trưa.

Xã hội không quá chú trọng tới các loại sách về người đại diện, thư ký Cố vạn năng biết cậu muốn thử làm người đại diện nên đã tự mình sửa soạn một bản, tất cả đều là kinh nghiệm thực tế.

Cố Cẩm Miên cũng coi như đã lăn lộn trong giới giải trí hơn nửa năm, khá thích hợp với loại này, vừa xem đã hiểu, còn có thể học được thêm rất nhiều điều thực tế trong đó.

Cậu đọc hết sức chăm chú, bất giác đã đến trưa, sách cũng đã lật đến trang cuối cùng.

Có mùi thơm bay tới từ tầng dưới, có vẻ như nhân viên bắt đầu ăn đồ ăn gọi ngoài đến.

Bụng Cố Cẩm Miên réo ọc ọc cũng thuận tay gọi đồ ăn ngoài, lại gọi thêm mười cốc cà phê rồi xuống dưới ăn cùng họ.

Mọi người trong công ty cậu đều còn khá trẻ tuổi, họ thích buôn chuyện và cũng rất yêu công việc này, lúc thường hay thích đùa cậu, không khí trong công ty lúc nào cũng vô cùng thoải mái.

Hôm nay lại hơi khác, Cố Cẩm Miên từ tầng ba đi xuống, tầng hai bỗng nhiên yên lặng, bọn họ trông có vẻ hơi căng thẳng.

“Sao thế?” Cố Cẩm Miên hỏi thẳng: “Còn giấu giếm tôi nữa?”

“Ông chủ à, trên mạng có người nói Quý Nam và Hàng Uyển Đình sắp chia tay nhau.”

“Chuyện này hả.” Cố Cẩm Miên không thèm để ý: “Cũng không có gì là lạ.”

Cô gái mím môi nói tiếp: “Trên mạng có bài viết nói bọn họ chia tay là vì cậu.”

“Gì cơ?”

Cố Cẩm Miên sửng sốt, cuối cùng nhận ra chuyện này không đơn giản như vậy.

Ở trước mặt cậu dĩ nhiên sẽ nói giảm nói tránh nhưng thực chất chắc chắn không thể đơn giản như vậy.

Cố Cẩm Miên vội vàng lấy điện thoại, đầu tiên chưa thấy lên hotsearch chứng tỏ còn chưa ầm ĩ lắm.

Nhưng cậu lại có đến hàng nghìn tin nhắn riêng.

Cố Cẩm Miên ấn đại mở một cái.

“Mày rẻ rách thật đấy, Ân Mạc Thù có biết mày rẻ rách như vậy không?”

“Sao Thi Nghi không bóp chết mày từ trong bụng chứ, thật xấu hổ khi sinh ra một đứa đi làm kẻ thứ ba như mày. À không, Thi Nghi làm sao mà lại thấy xấu hổ được, bà ta còn nuôi một đám con gái ở nước ngoài cơ mà.”

“Mày hủy hoại bảy năm tình cảm của người ta, có phải còn muốn phong sát anh ấy đúng không, có phải bây giờ mày đắc ý lắm đúng không. A a a đồ con giáp thứ 13 biss!”

Cố Cẩm Miên bị chửi đến ngây người.

Cậu không nhịn được mà kéo xuống dưới.

“Mày đã có Ân Mạc Thù rồi, vì sao còn không để người ta sống tốt, sao lại có loại người độc ác như mày chứ, lúc trước là mắt tao bị mù mới chấp nhận chuyện mày với Ân Mạc Thù yêu nhau.”

“Biết người ta có bạn trai rồi mà còn cố chen vào làm kẻ thứ ba, sao mày đê tiện vậy hả!”

“Cười chết, kể cả có làm thế thì lợn cũng chẳng thèm ăn đâu.”

“Chết cười, người khác có ý đồ với tiền của anh Quý Nam nhà mày còn mày lại là tình yêu đích thực.”

Cố Cẩm Miên càng đọc càng choáng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Hàng Uyển Đình lạnh lùng nhìn mình đầy oán hận ban sáng, cậu không nhịn được mà nổi da gà.

Cậu ngẩn người hồi lâu, tắt điện thoại xong cũng không nhìn vẻ mặt của những người khác mà cầm điện thoại đi lên tầng.

Trên Weibo có rất ít lời bàn tán nhưng không ai biết dưới vẻ bình lặng đó, mỗi phút trôi qua Cố Cẩm Miên lại nhận được mấy chục cho đến hàng trăm tin nhắn chửi rủa vào trong hộp thư cá nhân mà hầu hết đều đến từ fan của Hàng Uyển Đình.

Cậu xem đi xem lại cũng không biết vì sao bọn họ lại chửi mình, mấy trang web hàng đầu cũng không thấy có tin tức gì.

Nếu không phải nhân viên công ty cậu luôn chú ý thì có khi lúc này Cố Cẩm Miên vẫn không biết gì.

Sau khi lấy được đường link, Cố Cẩm Miên cuối cùng cũng thấy nơi bắt đầu mọi chuyện. Trên một diễn đàn buôn chuyện, có một người tự xưng là bạn của Hàng Uyển Đình nói rằng không thể chịu đựng được nữa nên đã phơi bày một “Chân tướng” đáng sợ dù biết sẽ gặp nguy hiểm.

【Chủ thớt: Hàng Uyển Đình và Quý Nam có thể sẽ chia tay nhau, sáu năm trời đó, tôi đã nhìn chặng đường bọn đến bên nhau, giờ khó chịu muốn chết, tình cảm của bọn họ thật sự không tiếp tục được nên có rất nhiều chuyện tôi cũng không muốn giấu giếm nữa.】

【Nói là nổi: Cố Cẩm Miên chính là kẻ thứ ba đê tiện phá hoại tình cảm của người khác.】

Chủ thớt dùng thẳng tên thật, ba người đang nổi được chỉ tên lập tức khiến dân cư mạng đổ xô vào hóng hớt, trong bài bán đủ loại hạt dưa, đồ ăn vặt và mèo bông.

Chủ thớt không phụ lòng chờ đợi của bọn họ đã đăng rất nhiều ảnh và lịch sử trò chuyện. Thời gian sớm nhất có thể bắt nguồn từ sáu năm trước, khi mà Hàng Uyển Đình và Quý Nam mới ở bên nhau.

Khi đó Cố Cẩm Miên vẫn còn là học sinh cấp ba, mặc đồng phục trường cấp ba tư thục đang liều mạng ôm cánh tay của Quý Nam.

Trong bức ảnh có thể thấy rõ sự bực mình của Quý Nam và vẻ ngạc nhiên của Hàng Uyển Đình.

Từ đó bắt đầu một loạt các hành vi quái thai.

Bao gồm liên tục phá hoại các buổi hẹn hò của hai người, gửi tin nhắn WeChat cho Quý Nam chửi Hàng Uyển Đình, đe dọa hủy dung, phong sát Hàng Uyển Đình để ép y chia tay, biết rõ hai người đang yêu nhau mà vẫn theo đuổi Quý Nam bằng vô số cách thức nực cười, còn giả vờ muốn tự sát để ép Quý Nam chia tay…

Lịch sử trò chuyện rõ mồn một, có ghi chép về việc Cố Cẩm Miên chửi Hàng Uyển Đình với Quý Nam rồi còn cả việc Cố Cẩm Miên thảo luận với người khác để cướp Quý Nam đi thế nào.

Quần chúng ăn dưa thấy vậy cằm cũng phải rớt.

【Điều này không giống Cố Cẩm Miên trong show mà tôi đã xem, giờ vừa thấy sốc vừa choáng.】

【Tao cười vỡ bụng mất, cái ảnh cắt cổ tay đó giả vl ra, Hàng Uyển Đình là diễn viên chẳng lẽ lại không phát hiện trò mèo của cậu ta.】

【Thời đại nào rồi mà còn làm cơm hộp, quan trọng là xấu tởm đi được ha ha ha cười ẻ.】

【Quý Nam vừa mua một cặp đồng hồ giống nhau tặng cho Hàng Uyển Đình một cái, cậu ta lại lập tức mua cái y hệt làm quà sinh nhật cho Quý Nam? Loại hành vi khó hiểu gì thế?】

【Cười bay nóc.】

【Tôi chỉ cảm thấy kinh tởm và đáng sợ, nghe nói lúc ghi hình bốn mùa, thậm chí Quý Nam còn tặng hoa hồng cho Cố Cẩm Miên.】

【Hàng Uyển Đình thật đáng thương. 】

【Kẻ làm người thứ ba đáng ghê tởm a a a, sao nhà họ Cố lại có một người kinh tởm như vậy chứ. Mặt mũi Cố Tịch Quân đều bị cậu ta làm mất sạch rồi, hận chết cậu ta.】

【Chắc không đâu, Cố Cẩm Miên như thế bọn đã quen từ lâu rồi, người nhà họ Cố vốn chẳng thấy chuyện này có vấn đề gì đâu.】

【Còn nhà họ Bạch thì sao, Bạch Kỳ Thụy đặc biệt chú trọng sĩ diện và hình tượng.】

【Mau đến mà xem bạn trai của anh làm kẻ thứ ba thế nào kìa @ Ân Mạc Thù.】

Sau khi fan tràn vào, bình luận ngày càng khó mà đọc nổi, bọn họ vừa chế nhạo cách theo đuổi nực cười của Cố Cẩm Miên vừa điên cuồng chửi Cố Cẩm Miên đê tiện đồng thời tỏ ra đồng tình với Hàng Uyển Đình.

Tiếng thông báo từ điện thoại vang lên liên tục nhưng Cố Cẩm Miên lại như không nghe thấy, đầu óc cậu đờ đẫn mãi đến khi có người xách đồ ăn ngoài mang lên.

“Xin lỗi ông chủ, chúng tôi đã liên hệ xóa bài đăng nhưng vẫn không thành công.”

Cố Cẩm Miên mím bờ môi khô khốc, xoa gương mặt tê dại, khàn giọng: “Không sao.”

Bản thân cậu nghĩ cũng chẳng sao đâu, không phải chỉ bị người ta chửi vài câu thôi à.

Nhưng đến khi cậu mở đồ ăn ra, một tiếng trước thì rõ thèm thịt nướng nhưng bây giờ ngay cả một miếng cũng ăn không vào, thậm chí nhìn là buồn nôn.

Số lượng tin nhắn dày đặc cùng bình luận trên diễn đàn giống như nước biển đập thẳng vào người cậu, ác ý mãnh liệt nhấn chìm cơ thể cậu khiến Cố Cẩm Miên không thở nổi.

Trên Weibo vẫn chậm chạp chưa thấy bùng nổ, ngay cả siêu thoại cp của cậu và Ân Mạc Thù cũng không có ai nhắc tới.

Cố Cẩm Miên cảm thấy vẫn hơi may mắn nhưng lại càng thêm nơm nớp lo sợ, trên người giống như đang bị cột chặt với một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Cậu cũng không hiểu vì sao mình lại sợ hãi đến vậy.

Có lẽ là vì một nửa những gì người ta bàn tán trên diễn đàn là sự thật không thể phản bác.

Nhưng đó không phải là cậu.

Những tin nhắn riêng vẫn điên cuồng gửi đến, Cố Cẩm Miên dùng lý trí còn sót lại mới phát hiện có vấn đề trong đó. Cậu do dự mãi, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho anh hai, muốn nói chuyện này cho hắn.

Điện thoại Cố Lịch Phàm tắt máy, điện thoại của thư ký Cố cũng thế.

Đang lúc Cố Cẩm Miên muốn gọi cho tài xế nhà mình, Ân Mạc Thù bỗng gọi điện tới, tay Cố Cẩm Miên run lên bấm tắt ngay lập tức.

Trái tim cậu thắt lại, dường như đã hiểu vì sao mình lại luống cuống như thế.

Ân Mạc Thù lại gọi đến, Cố Cẩm Miên vẫn không nhận như cũ, cậu sợ nếu nghe máy Ân Mạc Thù sẽ nghe ra sự khác thường của mình.

Ân Mạc Thù không tiếp tục gọi đến nữa mà nhắn tin WeChat hỏi cậu đang ở đâu.

Cố Cẩm Miên ổn định lại tâm trạng, nhắn lại cho hắn: “Em đang ở nhà.”

Cậu phải về nhà, bây giờ về nhà là an toàn nhất.

Cậu biết fan đáng sợ cỡ nào.

Fan của Bách Tâm Vũ vì cậu ta mà làm biết bao nhiêu chuyện điên rồ, trong thế giới dưới ngòi bút của tên Hà Bất Tẫn chó chết, fan Hàng Uyển Đình chắc chắn cũng sẽ không ôn hòa như vậy, hơn nữa lượng fan của Hàng Uyển Đình còn nhiều hơn Bách Tâm Vũ bốn lần.

Hơn nữa trong đó rõ ràng có người đang dẫn dắt.

Cậu nên đề phòng một chút, ở bên ngoài không an toàn nên phải về nhà.

Sau khi nhắn lại cho Ân Mạc Thù, Cố Cẩm Miên gọi cho tài xế bảo đến công ty đón mình.

Mỗi một giây đều muốn lên mạng để xem sự việc đã phát triển đến đâu rồi, nghĩ đến những tin nhắn riêng làm người ta tê cả da đầu kia lại khiến cậu rút tay về như bị điện giật.

Cậu híp mắt, bấm cài đặt không nhận tin nhắn từ người lạ, xóa toàn bộ tin nhắn trong hộp thư cá nhân, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm được đôi chút.

Không ngờ rằng sau khi cậu cài đặt không nhận tin nhắn riêng nữa, trên siêu thoại cp của cậu với Ân Mạc Thù bắt đầu có người dẫn link bài viết trên diễn đàn vào đó.

Lấy đây làm điểm xuất phát, ngày càng có nhiều người thảo luận về vấn đề này trên Weibo, hàng nghìn người đã bình luận “Bảo vệ” dưới Weibo của Hàng Uyển Đình.

Cố Cẩm Miên cầm chặt điện thoại, vô thức cắn môi dưới.

Đúng lúc này, Cố Lịch Phàm gọi điện tới: “Miên Miên, vừa nãy anh đang ở trên máy bay, anh biết chuyện rồi, em đừng lo lắng, anh sẽ bảo người đến đón em về nhà.”

“Tài xế sắp tới rồi ạ.” Cố Cẩm Miên cố gắng ổn định hơi thở của mình: “Anh hai, không xóa bài viết được, em sợ ảnh hưởng đến anh cả, anh nghĩ cách đi.”

“Còn cả Weibo nữa, em không muốn Ân Mạc Thù nhìn thấy.”

Cố Lịch Phàm không hiểu sao lại ngẩn ra một lúc: “Trước hết em cứ về nhà đi, mọi chuyện giao lại cho anh.”

Cố Cẩm Miên tắt máy xong lập tức xuống tầng, đúng lúc tài xế vừa đến. Cậu bước ra khỏi cửa công ty, khi đang chuẩn bị lên xe bỗng cảm giác được cái gì mà quay đầu nhìn sang phía gốc cây bên kia.

Trên trán chợt thấy nhoi nhói, đồng thời nghe thấy tiếng răng rắc vỡ ra.

Chất lỏng đặc quánh dính trên trán còn kèm theo mùi trứng tanh thoang thoảng.

Cố Cẩm Miên ngây người, đôi mắt mở to vì kinh ngạc, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh một đôi nam nữ đang cầm trứng gà ném về phía cậu.

“Tiểu thiếu gia!”

Hai bên thái dương của Cố Cẩm Miên giật giật, lửa giận bùng lên trong đôi mắt xinh đẹp trong veo, đầu lưỡi khẽ đảo qua hàm răng, hai tay siết chặt thành nắm đấm đang định xông lên.

Trước mặt đột nhiên tối thui, còn cậu bị ai đó ấn ngồi xuống.

Một chiếc áo khoác gió bịt kín cậu lại, trên đó còn có thoang thoảng mùi hương quen thuộc của linh sam và hoa phong lữ.

Cố Cẩm Miên ngơ ngác, lập tức không giãy giụa nữa mà trở nên yên tĩnh.

Cậu nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Ân Mạc Thù: “Đi lấy điện thoại của bọn họ xóa hết ảnh đi.”

Chắc là đang nói chuyện với tài xế và vệ sĩ.

Sau đó trước mắt bỗng sáng bừng, áo gió trên đầu được bỏ ra.

Cố Cẩm Miên ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn nụ cười âm u mang theo cơn giận của Ân Mạc Thù, cười như vậy không hiểu lại có cảm giác như đang giễu cợt, giọng hắn lạnh lùng: “Em còn muốn xông lên đánh nhau với bọn họ đấy à?”

Một ngày trôi qua, toàn bộ những cảm xúc dồn nén bấy lâu trong lồng ngực thoáng cái bị câu nói này của hắn chọc nổ tung, Cố Cẩm Miên hệt như một quả pháo nhỏ đã bị châm lửa: “Sao em không được đánh!”

Đời này của cậu đã bao giờ phải nếm qua thiệt thòi như thế?

Ngay cả sau khi mẹ cậu qua đời, cha cậu suy sụp tinh thần trở thành người nghiện rượu tự kỷ không hề quan tâm cậu suốt hai năm. Khi đó cậu giống như một đứa trẻ mồ côi mà còn chưa bao giờ phải chịu oan ức như thế, những người bắt nạt, sỉ nhục cậu lúc đó đều bị cậu đánh cút về hết.

Nếu không phải vì bận tâm đến Cố Tịch Quân, bận tâm đến hắn…

Cố Cẩm Miên gào lên thở dốc, hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn: “Không sai, đúng là em muốn đánh đấy!”

Ân Mạc Thù ngẩn ra.

Cố Cẩm Miên không thấp nhưng lại hơi gầy, cậu ngồi xổm xuống trông nhỏ thành một quả cầu.

Môi của cậu không biết bị cắn rách từ bao giờ, ánh mắt hung dữ nhìn hắn chằm chằm nhưng lại ướt nhẹp, không giấu nổi oan ức ngập tràn trong đó.

Hệt như một con thú nhỏ bị thương bên ngoài rồi lại bị người chủ đá thêm một cái.

Không rõ tủi thân hay giận dữ cái nào nhiều hơn cái nào nhưng chắc chắc không hận.

Ân Mạc Thù vươn tay muốn kéo cậu đứng dậy nhưng lại bị cậu gạt ra, sức lực so với lúc cầm cổ tay ban sáng còn mạnh hơn nhiều.

Cố Cẩm Miên tự đứng dậy, ương ngạnh nói: “Giờ anh không cần em rồi nên có thể tùy tiện mắng em đúng không.”

Ân Mạc Thù lại sửng sốt.

“Vậy anh còn đến làm gì?” Cố Cẩm Miên đẩy hắn ra đi về phía xe của mình: “Dù sao chuyện chúng ta cũng là giả, không cần thiết!”

Cậu lau chất lỏng của trứng dính trên trán, lại thấy trên chiếc xe màu đen cũng dính chất lỏng của trứng, bên dưới còn có vỏ trứng vỡ vụn.

Cậu đoán có lẽ sau khi cậu ngồi xổm xuống, có lẽ quả trứng gà này đã bay qua đỉnh đầu rồi đập vào xe.

Cậu chớp mắt, dưới ánh mắt căng thẳng của tài xế, cố nói với giọng nhẹ nhàng nhất có thể: “Về nhà.”

Tài xế không lập tức khởi động xe, sau khi Ân Mạc Thù mở cửa xe bên kia đi lên tài xế mới bắt đầu khởi động.

Trên mặt Cố Cẩm Miên bỗng ửng đỏ: “Anh là tài xế nhà ai hả!”

Giọng tài xế nhỏ vô cùng, mở miệng giải thích: “Tôi đang chờ vệ sĩ của tiểu thiếu gia.”

Dứt lời, vệ sĩ xóa ảnh xong mới bước lên, ô tô lập tức chạy đi.

Cố Cẩm Miên: “…”

Ngực cậu phập phồng dữ dội đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi cửa sổ xe.

Tài xế và vệ sĩ không dám thở mạnh, cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân xuống.

Cố Cẩm Miên lườm bọn họ một cái, ánh mắt liếc qua gương thấy Ân Mạc Thù đang nhìn mình, trong mắt còn nhuốm ý cười mơ hồ.

Cố Cẩm Miên càng ngồi không yên, trên ghế xe như thể có kim, ngay cả không khí cũng rất oi bức khiến cậu khó thở.

Cậu hít sâu một hơi, giả vờ trên xe chỉ có mỗi mình, cậu cúi đầu nhắn tin cho Cố Lịch Phàm rằng mình đang trên xe rồi.

Vừa thấy điện thoại, cơn giận của cậu lại được đẩy cao lên một tầng.

Phong sát tên Hàng Uyển Đình ẻo lả đó đi.

Nghĩ đến dưới Weibo của y còn có mấy vạn bình luận “Bảo vệ”, nếu phong sát y thật thì không biết trên mạng sẽ còn nói cậu thế nào nữa.

Đệt!

Sự bực bội của Cố Cẩm Miên lên đến đỉnh điểm.

Nhưng vào lúc này, cậu cảm thấy có một bàn tay tới gần mình, Cố Cẩm Miên không chút nghĩ ngợi đã trở tay bắt lấy.

Ân Mạc Thù cầm khăn để lau mặt cho cậu. Sau khi bị Cố Cẩm Miên bắt lấy, hắn duỗi tay kia gỡ tay Cố Cẩm Miên xuống nhưng Cố Cẩm Miên lại đặt điện thoại xuống rồi vươn tay ra chặn. Hai người đánh qua đánh lại mấy hiệp, cuối cùng hai cổ tay của Cố Cẩm Miên bị một tay Ân Mạc Thù giữ lại.

Cố Cẩm Miên không dám tin nhìn hắn chằm chằm.

Ân Mạc Thù nhìn cậu khẽ cười.

Hắn nghe hiểu câu nói kia của Cố Cẩm Miên trước khi lên xe.

Cho nên hắn biết lúc Cố Cẩm Miên lên xe đã dùng những lời nói cay độc để che giấu sự bất an của mình.

Thú nhỏ không chỉ tức giận hay tủi thân mà còn thấy bất an nữa.

Phải trấn an thật tốt mới được.

Nhưng khi Ân Mạc Thù nhìn Cố Cẩm Miên bị mình khống chế bằng một tay rồi còn trừng mắt nhìn mình.

Hắn cũng không hiểu vì sao cứ để như vậy nữa.

May mà chưa đồng ý với Cố Tịch Quân rằng sẽ không bắt nạt Cố Cẩm Miên.

Ân Mạc Thù cầm khăn lau chất lỏng trứng dính trên trán và đuôi mắt cậu, ngay lúc Cố Cẩm Miên muốn phản kháng lại nói: “Xin lỗi, tôi sai rồi.”

Cố Cẩm Miên ngẩn người, lập tức quên cả giãy giụa.

“Đợi tôi dẫn em đi đánh bọn họ nhé.”