Cố Cẩm Miên đến trường cấp hai của Ân Mạc Thù bị học sinh trong trường quay được, lúc ấy bọn họ rất hồn nhiên, đều nghe lời không đăng mà đợi đến sáng hôm sau.
Bí mật chỉ khi chia sẻ với người khác mới thấy kích động.
Thấy cảnh này, fan cp như thể được tiêm máu gà suýt thì ngất, nhất là khi thấy Cố Cẩm Miên nói “Đúng vậy! Anh ấy rất yêu anh.”
【A a a cậu nói câu này chẳng phải quá kiêu ngạo à?】
【Ngọt quá ngọt quá người tui cuộn lại thành một con nhộng luôn rồi.】
【Đúng vậy, anh ấy rất yêu cậu, thế cậu thì sao, cậu không tỏ vẻ chút gì à?】
【Còn cần phải tỏ vẻ nữa à, lén đến trường cấp hai của Ân Mạc Thù điều tra chuyện tình cảm khi xưa, nhìn ham muốn chiếm hữu nhỏ mọn này kìa.】
【Nhanh dẫn em bé làm việc vô ích này về nhà đi @ Ân Mạc Thù.】
Cố Cẩm Miên im lặng nằm xuống, không nhúc nhích.
Nhưng có lẽ do từng trải qua quá lần xấu hổ nên cậu đã có sức đề kháng, một hồi sau lại bắt đầu lẩm bẩm.
Vì trong phòng ngủ rất yên tĩnh nên Ân Mạc Thù có thể nghe rõ tiếng cậu lẩm bẩm.
“Đúng thế còn gì.”
Ân Mạc Thù: “…”
Cố Cẩm Miên không được đáp lại nên rất khó chịu, cậu tiếp tục thì thào: “Em không có anh trai, anh viết cho em ba người anh, em không có mẹ, anh viết mẹ cho em. Còn Quý Nam, vừa nhìn mặt đã thấy thối hoắc, ấu trĩ lại hiếu thắng.”
Ân Mạc Thù rất muốn nút tai lại.
Cố Cẩm Miên tự lẩm bẩm một mình, càng kể lể nụ cười bên môi càng tươi rói, trong lòng càng vui vẻ. Dần dần về sau, vì không khỏi vui quá mà lật người rồi bò lên người Ân Mạc Thù, phấn khích ôm lấy cổ hắn: “Sao anh lại yêu em nhiều đến vậy!”
Ân Mạc Thù: “…”
Cố Cẩm Miên vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Ân Mạc Thù, cậu vừa cọ cằm với cổ hắn, vừa sờ loạn khắp người hắn mãi đến khi nghe thấy tiếng rên của ai đó vang lên.
Sau đó nghĩ lại, một cái cây to thế kia, đèn đường rồi nhiều đất đá như thế này, lúc chuyển vào không có chuyện nhân viên khách sạn không biết được.
Càng đến gần, cậu càng nghe rõ người kia đang gào cái gì.
“Tao là bố mày, tao đòi tiền mày không phải chuyện đương nhiên à?”
“Nếu mày không đưa, tao sẽ tới gặp phóng viên để kể hết mọi chuyện về mày.”
Giỏi lắm, hóa ra là người cha cặn bã đã hủy hoại Đỗ Bạch An trong nguyên tác.
Ông ta còn dám đến đây gây sự?
Hai người đứng bên trong cửa, cửa cũng sắp đóng lại nhưng người đàn ông trung niên kia vẫn vươn tay vào, túm chặt lấy áo Đỗ Bạch An.
Bách Tâm Vũ vừa đẩy cửa vừa đập mạnh vào tay ông ta: “Ông mau thả cậu ấy ra, ông không thả tôi sẽ đánh ông đấy.”
Cố Cẩm Miên: “…?”
“Mày đánh đi, tao đòi tiền con trai tao thì liên quan gì đến người ngoài như mày? Mày mà ra tay, tao sẽ đi kể với phóng viên, bọn nghệ sĩ vô đạo đức!”
Bách Tâm Vũ: “Ông không phải đồ vô lại chắc?”
“Mày có tin tao gọi cho phóng viên đến đây xem tao khóc ngay bây giờ không?”
Cố Cẩm Miên: “Nhường một chút.”
Hai người nghe thấy tiếng cậu, một người tỏ ra yên lòng, người còn lại lại tỏ ra xấu hổ.
“Home!”
“Ông chủ.”
Hai người nghe lời nhường lối, Bách Tâm Vũ bỏ tay người đàn ông kia tránh ra, Đỗ Bạch An bị ông ta túm áo nên không tránh được hẳn mà chỉ có thể hơi nghiêng người.
Người kia nghe Đỗ Bạch An gọi ông chủ, lại thấy cậu bảo bọn họ tránh ra nên càng tỏ ra ngang ngược: “Cậu là ông chủ của nó chứ gì, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”
Dứt lời, ông ta định đi vào bên trong.
Cố Cẩm Miên không nói gì mà chỉ đỉnh đầu lưỡi vào má trong, sau đó đi qua đạp vào cửa sắt một cái.
Từ hai âm lượng cao này có thể biết được lực cú đá kia mạnh cỡ nào.
Là cửa sắt nên nặng cực kỳ, cánh tay bị kẹt giữa hai cánh cửa nặng nề không chịu được sức ép từ hai phía, ông ta đau đến mức mồ hôi túa đầy trán.
Lần này cuối cùng cũng buông lỏng tay ra.
Hai người đứng cạnh sững sờ.
Cố Cẩm Miên coi thường nhìn thoáng qua Bách Tâm Vũ: “Vào công ty.”
Cậu cầm cánh tay Đỗ Trọng lôi về phía trước: “Vào đi, không phải ông muốn vào trong à?”
Thấy Cố Cẩm Miên muốn kéo Đỗ Trọng vào công ty, hai người vội vàng theo sau.
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, không ít người trong công ty ngó qua cửa sổ nhìn xuống, thấy người Cố Cẩm Miên kéo vào là Đỗ Trọng nên cũng không tỏ ra ngạc nhiên.
Cố Cẩm Miên để ý thấy, hỏi: “Ông ta từng đến đây rồi à?”
Bách Tâm Vũ là người đầu tiên lên tiếng: “Rồi, ông ta đuổi theo An An từ nhà đến công ty để bắt nạt An An.”
Web drama của Đỗ Bạch An kết thúc sớm hơn Bách Tâm Vũ, trong khoảng thời gian ấy cậu ta có quay mấy show thực tế, show vừa phát sóng, Đỗ Trọng xem TV mới biết con trai mình giờ đã là ngôi sao nổi tiếng.
Ông ta năm lần bảy lượt đến chỗ ở của Đỗ Bạch An đòi tiền, vừa mở miệng đã đòi một ngàn vạn, dĩ nhiên Đỗ Bạch An sẽ không đưa ông ta nhiều tiền như vậy nên ông ta bắt đầu gây sự.
Bách Tâm Vũ muốn đưa Đỗ Bạch An về nhà mình nhưng Đỗ Bạch An lại không muốn, vì thế hai người đến công ty nhưng ai ngờ Đỗ Trọng lại tiếp tục theo đến tận đây.
Hai người đều là ngôi sao, người của công chúng đối phó với mấy kiểu vô lại thế này không tránh khỏi bất lực.
“Mày nói cái gì, mày biết tao là ai không? Tao là bố nó, tao đòi nó tiền là chuyện hiển nhiên!” Cơn đau trên cánh tay Đỗ Trọng dần dịu đi nên ông ta bắt đầu kênh kiệu trở lại, cũng không biết có phải Đỗ Bạch An với Bách Tâm Vũ đã cho ông ta dũng khí hay không: “Tao sẽ tìm giới truyền thông để tố chúng mày!”
Cố Cẩm Miên cười khẽ: “Sao lúc cậu ấy còn bé ông không đứng ra mà nói đó là con trai ông đi.”
“Bỏ đi.” Cậu nói: “Ông biết tôi là ai không?”
Đúng là Đỗ Trọng không biết rõ cậu là ai, ông ta chỉ biết cậu là ông chủ của Đỗ Bạch An nên chắc chắn rất quan tâm đến tương lai của Đỗ Bạch An.
Ông ta nghe bạn cờ bạc của mình nói, ngôi sao có thể dễ dàng kiếm được mấy ngàn vạn, con trai ông ta chắc phải kiếm được rất nhiều tiền.
Nghĩ tới đây, ánh mắt ông ta nhìn Cố Cẩm Miên càng thêm tự tin.
Ông ta không trả lời những có người đã trả lời giúp.
Một nhân viên nói: “Cậu ấy là Cố Cẩm Miên, tiểu thiếu gia của tập đoàn Cố thị.”
Cố Cẩm Miên: “Ai bảo cậu nói cái này.”
“Hả?”
Tiểu Lưu suy nghĩ một hồi mới lên tiếng: “Cậu ấy là Cố Cẩm Miên, là tên biến thái từng tra tấn chết mấy nghệ sĩ ít tên tuổi!”
“…”
Lúc những người khác đang im lặng, Tiểu Lưu nhìn sắc mặt ông chủ, trong lòng càng nắm chắc.
Màn hình chiếu trong phòng bật lên, bài viết được đăng bởi blogger tin đồn nhảy ra.
“Ông xem đi.”
Đỗ Trọng nhìn một lúc, sau đó quay sang nhìn Cố Cẩm Miên rồi lại so sánh với người trong ảnh.
Ông ta nuốt nước miếng, cảm thấy lần này mình đụng phải một tên tàn nhẫn khó nhằn rồi, cả người lập tức héo.
Cố Cẩm Miên hỏi: “Ông biết anh hai tôi là ai không?”
Cố Cẩm Miên hỏi: “Thế ông biết anh cả tôi là ai không?”
Nhân viên: “Là Cố Tịch Quân, *sợ hãi*, người này chắc không cần bọn tôi nói ra ha, kiểu gì ông cũng từng thấy trên TV rồi.”
Đỗ Trọng hoảng rồi.
Cố Cẩm Miên túm cổ áo ông ta kéo về phía trước, giọng nói lạnh lẽo: “Nghệ sĩ ít tên tuổi bị tôi hành hạ đến chết còn không có tí tin tức nào, ông biết tôi có thể giết ông dễ dàng thế nào rồi đấy?”
“Tôi nói rõ cho ông biết, Đỗ Bạch An đang kiếm tiền cho tôi, nếu ông còn dám bám theo cậu ấy, lấy một xu từ cậu ấy thì sẽ có rất nhiều người đang muốn lấy lòng nhà họ Cố sẵn sàng làm cho ông sống không bằng chết.”
Ánh mắt Cố Cẩm Miên lạnh như băng, Đỗ Trọng nghĩ đến cảnh cậu đạp cửa tàn nhẫn mà không hề kiêng dè ban nãy, mồ hôi trên trán túa ra càng nhiều.
Cố Cẩm Miên bỏ tay ra.
Đỗ Trọng ngồi bệt xuống đất.
“Sao, còn đợi tôi đích thân tiễn ông ra ngoài nữa à?”
Đỗ Trọng lập tức chống tay xuống đất bò dậy, sau đó chạy nhanh ra ngoài, hơn nữa còn cẩn thận đóng kín cửa lại.
Cố Cẩm Miên bước đến trước mặt Đỗ Bạch An: “Chúng ta không thể chọn bố cho mình nên cậu đừng vì ông ta mà cảm thấy thế nào, nếu ông ta còn tìm đến, cậu cũng không cần phải gánh vác một mình.”
“Đúng!”
“Lần sau ông ta còn dám đến nữa, chúng ta sẽ cùng nhau đuổi ông ta ra ngoài!”
“Đừng để ông ta ở trong lòng.”
Đỗ Bạch An gật đầu, đôi mắt đỏ bừng.
Từ lúc người cha xấu xa và đáng ghét lộ diện trước mặt mọi người, trong lòng cậu ta luôn cảm thấy tự ti, nhưng chẳng ngờ lại không có ai coi thường cậu ta, hơn nữa còn được mọi người an ủi.
Trước kia Đỗ Bạch An chưa từng nghĩ giới giải trí lại có thể có một nơi như vậy.
“Cảm ơn mọi người.”
Lúc Cố Cẩm Miên lên tầng còn khịt mũi: “Loại người như ông ta phải cho đến chỗ Quý Minh làm việc một thời gian thì mới ngoan được.”
Nhắc đến Quý Minh, Cố Cẩm Miên bỗng ngẩn người.
Sau khi lên đến tầng, cậu gửi tin nhắn cho Quý Mình hỏi thử: “Anh đang ở trong tù à?”
Quý Minh: “…”
Hơn nửa năm nay Cố Cẩm Miên chỉ chủ động liên lạc cho gã hai lần, lần đầu là hỏi gã đang trong bệnh viện à? Lần thứ hai lại hỏi gã đang trong tù?
Nhưng gã lại không dám chửi, lần trước đã bị ba anh em nhà họ Cố dọa cho khiếp vía rồi.
Quý Minh: “Không ở.”
Cố Cẩm Miên: “Ủa, thế mà không ở à.”
Sau khi những chuyện xấu của Hàng Uyển Đình và gã bị phanh phui, Hàng Uyển Đình đã hoàn toàn bị phong sát, các cơ quan có liên quan bắt đầu điều tra y với Quý Minh, Quý Minh làm những chuyện kia lại không bị bắt?
Quý Minh: “…”
Quý Minh: “Ông đây không phạm pháp! Đôi bên cùng có lợi, làm gì cũng là hai bên tình nguyện thì sao phải vào tù!”
Cố Cẩm Miên mặc trang bị bảo hộ xong mới nhận ra trận CS người thật này không đơn giản như mình nghĩ, cho nên lúc lên núi thấy có người đang đánh nhau tại chỗ, cậu cũng không thấy ngạc nhiên chút nào.