Lúc Cố Cẩm Miên học cấp ba cũng từng xem phim với bọn con trai trong ký túc xá.
Con trai mười bảy mười tám tuổi xem mấy cảnh đó kiểu gì cũng sẽ có phản ứng, nhưng cậu lại không có chút phản ứng nào, thậm chí còn thấy ghê ghê, từ đó về sau cậu cũng chưa từng xem lại nữa.
Sau đó đọc tiểu thuyết của Hà Bất Tẫn bên kênh nam tần của Tấn Giang, lại thấy cảnh con trai yêu nhau trong đó, tình cờ kênh đam mỹ của Tấn Giang đang cực kỳ hot, cho nên Cố Cẩm Miên đọc xong mấy chương mới của Hà Bất Tẫn cũng lặng lẽ lượn vài vòng sang kênh đam mỹ.
Cậu đọc qua mấy quyển tiểu thuyết nên cũng biết đôi chút về chuyện này.
Miêu tả qua loa, đơn giản nhưng rất thoải mái.
Cố Cẩm Miên nằm liệt trên ghế với bộ đồng phục lỏng lẻo trên người, chửi Tấn Giang, hoài nghi cuộc đời.
Ngón tay Ân Mạc Thù khẽ mân mê môi cậu: “Đồng phục, không phải trên giường, kích thích không?”
Cố Cẩm Miên: “…”
Vẻ mặt Ân Mạc Thù rất hài lòng, giọng khàn khàn: “Em bây giờ rất giống khi còn bé.”
Cố Cẩm Miên: “?”
Anh đang nói tiếng người đấy à?
Ân Mạc Thù: “Cũng tả tơi như thế.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Tiếc là cuống họng cậu bây giờ đã rách nát đến mức không thốt nên lời, nếu không chắc chắn cậu sẽ chửi người.
Ân Mạc Thù khẽ cười, bế cậu vào phòng tắm. Hai tiếng sau, lúc Cố Cẩm Miên đi ra đã biến thành một con tôm hùm đất luộc, cả người đỏ rực, chỉ có móng vuốt sắc bén nhưng không thể nhấc lên được.
Lông mi dài của cậu cụp xuống, kiệt sức không chịu nổi.
Ân Mạc Thù bế cậu lên giường đi ngủ, Cố Cẩm Miên nằm sấp trên người hắn vô thức lẩm bẩm.
Ân Mạc Thù ghé sát vào nghe hồi lâu cộng thêm suy đoán mới rõ cậu đang lẩm bẩm cái gì.
Người đàn ông đang sung sướng cực độ cả về tinh thần lẫn thể xác không thèm so đo chuyện cậu nói xấu mình, bàn tay hắn vỗ nhẹ vào lưng Cố Cẩm Miên, Cố Cẩm Miên đang vô cùng mệt mỏi, nói xấu chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Cậu nằm trên người Ân Mạc Thù, Ân Mạc Thù bị cậu đè nặng nên hơi khó thở, nhưng hiện giờ chỉ có mỗi tư thế này Cố Cẩm Miên mới có thể ngủ thoải mái một chút nên Ân Mạc Thù vẫn cứ để cậu nằm sấp như thế.
Hơn nữa hắn cũng không muốn buông cậu ra.
Muốn ôm cậu mãi như thế này, chỉ ước từng tấc da thịt dán sát vào nhau khiến thân nhiệt của cả hai hòa vào đối phương.
Lúc Cố Cẩm Miên tỉnh lại đã là ba giờ chiều.
Trừ chỗ nào đó còn hơi đau xót thì thể lực đã hồi hơn phân nửa sau khi ngủ một giấc, mọi chuyện đều ổn.
Mỗi tội hơi đói.
Còn khá xấu hổ.
Cậu vẫn nằm trên người Ân Mạc Thù, nhưng chỉ nằm nửa người, có mỗi mặt ở trên bụng hắn còn chân để trên giường.
“Tỉnh rồi à? Em ăn gì không?” Ân Mạc Thù hỏi cậu.
Cố Cẩm Miên cọ cọ vào cơ bụng hắn, không nói gì.
“Để tôi bảo người mang cơm lên cho em.” Ân Mạc Thù nói.
Cuối cùng Cố Cẩm Miên mới lên tiếng, giọng khàn khàn: “Em không yếu ớt như thế.”
Cậu tự ngồi dậy, lúc xuống giường đứng dậy, vẻ mặt bỗng cứng đờ, nhưng ngay sau đó lại giả vờ như không có việc gì mà đi tiếp hai bước.
“Không sao thật chứ?” Ân Mạc Thù hỏi.
“Không sao, em nghĩ mình còn có thể quay lại đánh hai trận nữa với đám Quý Minh.” Cố Cẩm Miên nói.
Ân Mạc Thù ôn tồn đáp lại một tiếng.
Cố Cẩm Miên: “Vậy chúng ta đi nhé?”
Ân Mạc Thù: “…”
Giờ nghĩ lại, Cố Cẩm Miên cảm thấy bọn họ đột nhiên rời đi thế này rất kỳ lạ, vì không muốn đám người kia suy nghĩ linh tinh nên cậu muốn quay lại đó chơi thêm hai trận nữa.
Ân Mạc Thù dở khóc dở cười, cuối cùng hắn chỉ cúi đầu cười nhẹ.
Có đôi khi Cố Cẩm Miên ngốc nghếch đến đáng yêu.
Lần trước ôm chân hắn đi ngủ bị người đại diện với trợ lý phát hiện, cậu xấu hổ rồi giả vờ ngủ tiếp. Chuyện đó vốn đã xong rồi, nhưng cậu lại đến trường quay cố tình hỏi bọn hắn sáng dậy lúc mấy giờ, còn hỏi hắn rằng cậu ngủ có ngoan hay không.
Lần này cũng vậy.
Vừa ngốc nghếch lại đáng yêu, khiến người ta chỉ muốn bắt nạt.
“Em vẫn chơi tiếp CS người thật đó được à? Chân giơ lên được không?”
Cố Cẩm Miên “A” một tiếng rồi đá nghiêng một cái, cú đá cực kỳ có lực, tư thế cũng rất chuẩn, có điều không kiên trì được mấy giây chân đã mỏi nhừ mà run lên.
Ân Mạc Thù không nhịn được cười, hắn đứng dậy bế Cố Cẩm Miên vào giường sau đó nâng cằm cậu lên hôn xuống.
Cố Cẩm Miên được hắn hôn thoải mái vô cùng, cậu rên rỉ hai tiếng, cả người cũng mềm nhũn theo.
Ân Mạc Thù tranh thủ lúc này: “Hôm nay em có việc gì không?”
Giờ Cố Cẩm Miên mới nhớ ra, cậu định hôm nay sẽ gọi cho đạo diễn Lâm về chuyện phim điện ảnh.
“Hôm nay em bận rồi, vậy để lần sau đi chơi với bọn họ nhé?”
Cố Cẩm Miên gật đầu: “Hôm nay em muốn cướp lại phim điện ảnh.”
Ân Mạc Thù dỗ người xong, lại ăn cơm cùng cậu, sau đó mới đưa cậu đến phòng làm việc.
Thật ra cũng không cần thiết lắm, Cố Cẩm Miên vào phòng làm việc cũng là nằm trên giường quý phi cầm điện thoại liên hệ với đạo diễn Lâm, thậm chí còn kéo Lưu Manh Manh vào cùng nhóm.
Cố Cẩm Miên: “Đạo diễn Lâm, chú nghe nói chưa, giờ tôi là người trả lương và phân việc cho đội hiệu ứng kỹ xảo kia của anh ba tôi.”
Đạo diễn Lâm: “…”
Cố Cẩm Miên: “Giờ đang có nhiều người liên hệ với tôi lắm, phiền thật đấy.”
Đạo diễn Lâm: “…”
Lưu Manh Manh: “Vậy em vẫn phải để một khoảng trống cho bộ phim điện ảnh của chúng ta chứ.”
Cố Cẩm Miên: “Phim điện ảnh của chúng ta thì đương nhiên rồi, ngay cả khi không thu tiền thì cũng phải đủ thời gian.”
Đạo diễn Lâm: “…”
Đạo diễn Lâm: “Được rồi được rồi, đừng kẻ xướng người họa nữa, Ân Mạc Thù và Khương Tự Lâm đều đến thử vai, tới lúc đó xem hiệu quả thế nào.”
Cố Cẩm Miên cười đắc ý, hơn nửa thành viên nòng cốt trong đội chế tác hàng đầu này đều là người của bọn cậu, không phải bạn thì cũng là fan cp, chỉ cần diễn xuất của Ân Mạc Thù với Khương Tự Lâm không chênh lệch lớn thì bọn họ nhất định sẽ thắng.
Đạo diễn Lâm cũng biết cậu nhả ra rồi.
Cố Cẩm Miên: “Vậy phải nhanh lên, chiều ngày kia Ân Mạc Thù sẽ đến nơi khác quay phim, lịch trình gần đây của anh ấy bận lắm, có rất nhiều bộ phim đang chờ xếp hàng.”
Đạo diễn Lâm: “…”
Đạo diễn Lâm: “Nói đến đây, Tiểu Cố này, tôi nhắc mấy cậu một chút, giờ phim điện ảnh chất lượng không nhiều, đừng mù quáng theo đuổi việc lộ diện trước công chúng mà chọn bừa phim có chất lượng không tốt.”
Hử?
Nói vậy Cố Cẩm Miên không còn vui nữa.
Cố Cẩm Miên: “Chú cứ chờ xem, tất cả các phim điện ảnh mà Ân Mạc Thù nhận đều sẽ bùng nổ, không kiếm được nhiều thì tôi cho chú tiền.”
Đạo diễn Lâm: “…”
Mãi đến khi đã muộn, đạo diễn Lâm báo tin cho bọn họ rằng đã tổ chức một phân đoạn nhỏ, tối mai sẽ để Ân Mạc Thù và Khương Tự Lâm đến thử vai.
Cố Cẩm Miên nói với Ân Mạc Thù: “Anh chắc sẽ không thua kém anh ta đấy chứ?”
“Chỉ riêng diễn xuất thì giờ cũng khó mà nói.” Ân Mạc Thù nói thật.
Cũng đúng, Khương Tự Lâm vào giới nhiều năm, thậm chí còn từng đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong phim điện ảnh, lợi hại hơn Hàng Uyển Đình nhiều, còn Ân Mạc THù, hắn vốn chỉ là một tác giả.
Nghĩ đến đây, Cố Cẩm Miên hỏi hắn: “Làm tác giả, sao anh không chọn học theo Bạch Kỳ Thụy để kế thừa gia sản mà lại muốn làm diễn viên? Vì diễn viên và tác giả có chỗ tương đồng, đều phải nghiền ngẫm tạo hình cùng thiết lập nhân vật nên làm dễ hơn à?”
“Không phải.” Ân Mạc Thù nói: “Vì làm diễn viên có tính khiêu chiến hơn.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Làm diễn viên lại có tính khiêu chiến hơn việc quản lý một tập đoàn khổng lồ?
Thôi bỏ đi.
Cố Cẩm Miên lại hỏi: “Anh nói viết truyện chỉ là làm thêm, vậy việc chính của anh là gì?”
Ân Mạc Thù nói: “Có thể nói là quản lý công ty nhưng không có nhiều mảng cần quản lý lắm.”
Cố Cẩm Miên: “…”
“Có phải anh phát hiện viết truyện kiếm được nhiều tiền hơn không? Nghe nói tiền bản quyền một quyển tiểu thuyết của anh có thể bán được mấy ngàn vạn?”
Cố Cẩm Miên bỗng thấy chua xót, chỉ nói riêng tiền mình kiếm được thì lương của cậu còn không bằng tiền lãi của Ân Mạc Thù.
Quá chua xót và buồn bã.
Nhưng nhà cậu có tiền, Cố Cẩm Miên tự an ủi bản thân.
Ân Mạc Thù: “…”
Hắn cười: “Không thể nói như vậy, chủ yếu là việc viết truyện khá vui.”
Cố Cẩm Miên thầm nhủ trong lòng, chỉ vui mà không kiếm được tiền thì sao ngày nào cũng viết, lại còn kiên trì được hai ba năm chứ?
“Một giờ anh sáng tác được bao nhiêu chữ vậy?”
Ân Mạc Thù: “Chắc ba bốn nghìn chữ.”
Cố Cẩm Miên: “…”
“Vậy giờ anh viết cho em ba nghìn chữ ngoại truyện của Ân Mạc Thù đi!” Cố Cẩm Miên nằm úp sáp trên lưng hắn: “Phải hạnh phúc.”
Cậu đã muốn làm vậy từ lâu rồi, hồi còn ở thế giới hiện thức từng nghĩ sẽ có ngày xông vào nhà Hà Bất Tẫn, cầm dao để ép hắn viết ngoại truyện hạnh phúc cho Ân Mạc Thù.
Bỏ đi, vô trách nhiệm thì vô trách nhiệm, không liên quan đến chính truyện của hắn là được.
Làm một cao thủ với tốc độ sáng tác ba bốn ngàn chữ trong một giờ, Ân Mạc Thù gõ chữ rất nhanh, viết ngay tại chỗ cho Cố Cẩm Miên đọc không hề có bất cứ khó khăn nào.
Lúc đầu Cố Cẩm Miên đọc rất say sưa, khóe miệng nhếch lên nhưng sau đó mặt mũi như thể thấy chuyện gì đó rất bậy bạ, hai tai nóng bừng.
Cậu đập cho Ân Mạc Thù một cái: “Đây là anh đang ngang nhiên viết truyện bậy bạ, sẽ không được xét duyệt trên Tấn Giang!”
Yết hầu Ân Mạc Thù lăn nhẹ: “Chương này cũng sẽ không đăng lên Tấn Giang.”
“…” Cố Cẩm Miên ôm chặt cổ hắn: “Vậy anh viết thế quá vô lý, nếu Cố Cẩm Miên và Ân Mạc Thù trong nguyên tác ngủ với nhau thì chắc chắn là Cố Cẩm Miên biến thái ăn Ân Mạc Thù.”
“Cố Cẩm Miên muốn ở trên!”
“Được.” Ân Mạc Thù cực kỳ dễ tính, làm theo ý cậu.
Vì thế hôm đó, Cố Cẩm Miên đã hoàn toàn thấu triệt một kiểu ở trên khác từ lý thuyết cho đến thực tiễn.
Không thể về nhà họ Cố.
Đến sáng tỉnh dậy lại phát hiện không có ông anh nào quan tâm hỏi han mình cả.
Cố Cẩm Miên vừa bực lại vừa xấu hổ, chắc chắn tối qua xong chuyện Ân Mạc Thù đã gọi về nhà cậu.
Cũng không biết hắn nói thế nào.
Cố Cẩm Miên cầm điện thoại lên, nhắn tin cho anh ba để thăm dò: “Anh ba, tối qua anh có về nhà không?”
Cố Thanh Dương: “Tối qua anh không về nhà cũng biết giờ em đang nằm trên giường Ân Mạc Thù.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Cố Thanh Dương: “Không phải tối nay mấy đứa định đến gặp đạo diễn với nhà đầu tư à? Sao vẫn chưa dậy chuẩn bị.”
Cố Cẩm Miên: “Sao anh biết?”
“Sao biết em vẫn nằm trên giường hay biết em định đi gặp đạo diễn?”
Cố Cẩm Miên tắt điện thoại.
Cố Thanh Dương bật cười, cất điện thoại đi rồi nhìn về phía người đối diện.
Khương Tự Lâm ngồi đối diện hắn, thấy bộ dáng của hắn là biết đang nói chuyện với Cố Cẩm Miên. Anh ta hỏi câu mình muốn hỏi nhất hôm nay: “Sao anh lại muốn chuyển đội hiệu ứng kỹ xảo cho Cố Cẩm Miên?”
Cố Thanh Dương nói thẳng: “Này đã là gì, sau này anh cũng sẽ không có con, mọi thứ của anh đều sẽ cho em trai anh hết.”
Người bên ngoài đều nói Cố Thanh Dương là lãng tử phong lưu không kị nam nữ.
Nói thế thì oan cho hắn quá, đúng là lúc trước hắn từng có bạn gái, nhưng kể từ khi quen qua bạn trai thì hắn không bao giờ đi tán gái nữa, điểm mấu chốt của bản thân hắn vẫn có, vì vậy sau này hắn cũng sẽ không có con nên dĩ nhiên đồ của hắn đều cho em trai hết.
Lòng Khương Tự Lâm nghẹn lại.
Cố Thanh Dương an ủi anh ta: “Không sao đâu, chẳng phải đạo diễn Lâm bảo cả hai đến thử vai à, hai người đều dựa vào thực lực còn gì?”
Khương Tự Lâm: “…”
Hai chữ “Chia tay” nghẹn trong miệng anh ta mãi, cuối cùng vẫn không phun ra.
Anh ta không hiểu vì sao Ân Mạc Thù cùng Cố Cẩm Miên lại yêu nhau, càng không hiểu vì sao Cố Thanh Dương lại đối tốt với em trai mình như vậy.
Không lễ phép, không biết vươn lên, ngoài khuôn mặt ra thì chẳng có ưu điểm gì.
Anh em trong gia tộc lớn không phải toàn đấm đá nhau để tranh tài sản à, sao đến nhà họ Cố lại thay đổi.
Khương Tự Lâm: “Em về nước chính là vì bộ phim này!”
Cố Thanh Dương: “Hả? Anh cứ nghĩ em về nước là vì anh.”
Khương Tự Lâm: “…”
“Được rồi được rồi, cạnh tranh công bằng mà, tối anh sẽ đưa em qua đó.” Cố Thanh Dương vỗ vai anh ta: “Ảnh đế Lâm cười cái xem nào?”
Nghe hắn nói sẽ đưa mình đi, trong lòng Khương Tự Lâm thấy dễ chịu hơn một chút, ai mà ngờ Cố Thanh Dương vừa đến đã dính vào người em trai hắn mà trêu chọc.
Khương Tự Lâm nghiến răng, hóa ra không phải vì tình cảm nên đến cùng anh ta, mà là đến tìm em trai hắn.
Cố Thanh Dương chậc chậc đi vòng quanh Cố Cẩm Miên: “Nhìn cái mặt phơi phới ý xuân này, chắc đêm qua ngủ ngon lắm nhỉ.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Cố Cẩm Miên đẩy ông anh đang bám dính mình ra: “Xin hãy chú ý lời nói và hành động của mình.”
Cố Thanh Dương bóp mặt cậu một cái: “Người cả đêm không về không có tư cách nói những lời này.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Cố Thanh Dương cứ thích dán vào cậu: “Anh thấy hai đứa ngủ cũng vui lắm, hay là kết hôn sớm một chút để ngày nào cũng ngủ cùng nhau cho mẹ vui?”
Cố Cẩm Miên nhìn thoáng qua Ân Mạc Thù, nói móc về: “Thế sao anh không kết hôn sớm đi cho mẹ vui?”
“Trước bốn mươi tuổi anh không nghĩ đến chuyện kết hôn.” Cố Thanh Dương nói thẳng.
Cố Cẩm Miên: “…”
Cậu lặng lẽ quan sát Khương Tự Lâm một chút, quả nhiên sắc mặt anh ta cực kỳ khó coi.
“Hơn nữa, fan cp của mấy đứa chẳng phải ngày nào cũng vào Weibo của mẹ với anh hai hò hét, kêu mau tổ chức hôn lễ thế kỷ cho mấy đứa à?” Cố Thanh Dương hích nhẹ vào Ân Mạc Thù: “Phải không Ân Mạc Thù?”
Ân Mạc Thù khẽ cười: “Vâng.”
Thấy Ân Mạc Thù khá dễ nói chuyện nên Cố Thanh Dương chuyển chủ đề sang hắn: “Ân Mạc Thù, em tính khi nào kết hôn?”
“Tất nhiên là càng nhanh càng tốt.” Khóe mắt đuôi mày của Ân Mạc Thù đều tràn ngập ý cười: “Dù sao tuổi em cũng không còn nhỏ.”
“…” Cố Thanh Dương nghẹn một chút: “Ừ, dù sao cũng đã qua tuổi kết hôn hợp pháp ba năm rồi.”
“Nếu thế, anh thấy cuối năm nay cũng không tệ.” Hắn híp mắt cười nói: “Đúng lúc năm nay anh về nước sớm, cơ hội tốt bao nhiêu, đúng không?”
Ân Mạc Thù: “Vâng.”
Cố Cẩm Miên: “…?”
Cố Thanh Dương hỏi cậu: “Em trai à, em có ý kiến gì không?”
Ý kiến gì? Ý kiến vô lý.
Cũng gần đến cuối năm rồi còn gì?
Vẻ mặt cậu dại ra, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhếch khóe miệng lên thành một độ cong nho nhỏ: “Ý kiến của em là anh nên học cách làm bạn trai từ Ân Mạc Thù đi.”
“…” Cố Thanh Dương sao cũng không ngờ được hắn lại bị giẫm bằng một ngụm thức ăn cho chó thế này.
Khương Tự Lâm cười khẩy.
Cố Thanh Dương: “…”
Không chỉ giẫm, nhét cơm chó mà em trai hắn còn tiếp tục phá hoại nữa.
Cố Cẩm Miên hừ một tiếng, ngọt ngào mà nghĩ, một người đến bốn mươi tuổi mới tính chuyện kết hôn làm sao so được với người chỉ ước có thể kết hôn ngay ngày mai chứ?
May mà lúc này nhóm đạo diễn Lâm đã đến.
“Mấy cậu đang nói chuyện gì thế?”
Cố Thanh Dương: “Đang nói chuyện em trai tôi với Ân Mạc Thù sắp kết hôn.”
“Ồ? Chúc mừng chúc mừng!”
“Chúc mừng!”
“Cảm ơn.” Ân Mạc Thù nói: “Tới lúc đó sẽ mời các vị đến chung vui.”
“Đương nhiên rồi!”
Cố Cẩm Miên: “…”
Mở màn rất thân thiện, có mối quan hệ với nhà họ Cố nên đoàn phim không coi Ân Mạc Thù với Khương Tự Lâm thành đối thủ cạnh tranh của nhau, cho nên cũng không quá căng thẳng.
Buổi thử vai nhân vật nam chính tất nhiên sẽ không giống các vai phụ khác, giờ vẫn chưa công khai song mấy vị có quyền quyết định đã gọi riêng họ đến thử vai và đàm phán.
Thực tế cho đến giờ, họ còn khá đắn đo và chưa đưa ra được quyết định hoàn chỉnh.
Nhân vật này thuộc dạng suy đồi có văn hóa, thường xuyên đeo kính nên người có vẻ ngoài phong nhã như Khương Tự Lâm có vẻ thích hợp hơn, hơn nữa sự nổi tiếng của anh ta trong giới điện ảnh quốc tế là một lợi thế giúp họ mở rộng thị trường nước ngoài.
Mà độ nổi tiếng của Ân Mạc Thù, bọn họ đều biết phim điện ảnh của hắn được khán giả trong nước yêu thích điên cuồng nhường nào.
Sự vướng mắc của bọn họ hoàn toàn không thành vấn đề với Cố Cẩm Miên.
Vì cậu thừa hiểu Ân Mạc Thù biết cười cỡ nào, đến khi đó cả đoàn phim sẽ biết hắn chỉ cần cười một cái đã có thể diễn ra nhân vật suy đồi có văn hóa.
Không ngoài dự đoán của cậu.
Ân Mạc Thù đã hóa trang xong, hắn mặc một chiếc sơ mi trắng, bên ngoài là áo vest màu tro, từng khuy áo đều được cài cẩn thận.
Tóc được vuốt ngược ra sau, khiến ánh mắt của bất cứ ai khi nhìn hắn đều không hề gặp trở ngại.
Làn da của hắn thiên về trắng lạnh, sống mũi rất cao, phía trên còn đeo một cặp kính gọng bạc, ngón giữa mảnh khảnh lại mạnh mẽ đẩy cầu kính lên, đuôi mắt hẹp dài nhếch lên, ánh sáng trong mắt lóe lên trên mắt kính.
Đôi môi mỏng gợi lên một nụ cười nhàn nhạt, không rõ ràng lại hết sức mờ ám.
Trái tim Cố Cẩm Miên như hẫng một nhịp, bỗng thấy run chân.
Cậu chửi thầm trong lòng, ngủ qua cái là không thèm kiêng nể gì cả, quyến rũ người ta mọi lúc mọi nơi thế à?
Những người khác cũng không khá hơn cậu là bao.
Cố Cẩm Miên không biết tình huống trong phòng thử vai thế nào, nhưng đạo diễn Lâm vừa ra ngoài đã gọi Khương Tự Lâm qua một bên nói chuyện, thoạt nhìn khá ngượng ngùng, Cố Cẩm Miên lập tức đã hiểu.
Cậu gọi Bách Tâm Vũ cùng Đỗ Bạch An tới, đợi lúc nữa sẽ đi ăn mừng cùng nhau.
Thấy Ân Mạc Thù bước ra, cậu đi tới cạnh hắn, thì thầm chất vấn: “Có phải vừa nãy anh cố ý cười như vậy với em đúng không?
“Em nhìn ra rồi à.” Ân Mạc Thù không phủ nhận, vẫn dáng vẻ áo mũ chỉnh tề kia: “Tôi muốn để em làm quen dần, lỡ chúng ta xuyên trở về, đến lúc em gặp tôi trong hiện thực không đến mức phân liệt quá.”
Cố Cẩm Miên: “…”
Mấy người ở lại uống vài ly, không kiểu lạnh lùng chọn vai chính xong rồi về, ai nấy cũng tươi tười bắt đầu nói về tương lai của nền điện ảnh nước nhà.
Người lớn tuổi thường nói nhiều hơn, ngay cả đạo diễn Lâm cũng nói không ngừng nghỉ suốt nửa tiếng.
Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An ở công ty suốt hai ngày đều đến cả.
Mắt Cố Cẩm Miên sáng lên, bảo bọn họ đi thẳng qua bên này.
Cậu dẫn hai người tới bàn: “Các vị đạo diễn cùng nhà đầu tư, hai người này là diễn viên khác của công ty tôi, Bách Tâm Vũ và Đỗ Bạch An, mong sau này được mọi người quan tâm chú ý nhiều hơn.”
Đạo diễn Lâm: “…”
Ông lập tức có cảm giác không nói nên lời, trong khi ông đang nói về những giấc mơ lãng mạn của mình thì Tiểu Cố lại chỉ quan tâm đến sự mục nát của tư bản.
Bách Tâm Vũ với Đỗ Bạch An không phát hiện đạo diễn Lâm đang im lặng suy nghĩ, bọn họ nhìn Khương Tự Lâm rồi lại nhìn Ân Mạc Thù với vẻ kích động.
Nhất là Bách Tâm Vũ.
Cậu ta hưng phấn nói nhỏ với Ân Mạc Thù: “Ân Mạc Thù, anh thật sự cướp được vai diễn từ tay Khương Tự Lâm à? Anh đúng là… đúng là Ân Mạc Thù!”
Thực ra giọng cậu ta cũng không nhỏ lắm, ít nhất là Khương Tự Lâm ngồi bên cạnh nghe thấy.
Sắc mặt của anh ta vốn đã không tốt lắm, nghe thấy Bách Tâm Vũ nói vậy thì lập tức bật cười.
Từ show thực tế ghi hình ở nước ngoài cho đến phim điện ảnh trong nước, từ Thi Nghi đến Cố Thanh Dương, giờ lại tới Bách Tâm Vũ, anh ta càng nghĩ càng tức điên người.
Anh ta đứng dậy nói với Bách Tâm Vũ: “Cậu có thể ra đây được không, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Bách Tâm Vũ thoáng sửng sốt, nhưng cậu ta hâm mộ Khương Tự Lâm nên cũng đứng dậy theo ra ngoài.
Buổi thử vai bí mật được tổ chức trong một khách sạn có tính riêng tư rất tốt, ngoài hành lang không có người nào. Dưới ánh đèn ảm đạm, ánh mắt Khương Tự Lâm có hơi đáng sợ, trong đó còn xen lẫn sự căm phẫn, cái loại căm phẫn bởi không tranh được.
“Giờ fan của cậu còn chưa bằng một nửa Ân Mạc Thù.” Giọng Khương Tự Lâm vô cùng nghiêm túc.
Bách Tâm Vũ thầm nhủ, anh đang cố nói gì vậy.
“Toàn bộ tài nguyên tốt đều bị Ân Mạc Thù lấy hết, ngày nào cậu ta cũng lên hotsearch!”
Bách Tâm Vũ khó hiểu nhìn anh ta.
“Cậu có biết những thứ này vốn nên thuộc về cậu không!” Khương Tự lâm nén giận trong lòng, nói hơi không lựa lời: “Cậu lại còn đi xu nịnh cậu ta.”
“…”
Rống lên xong, anh ta thấy Bách Tâm Vũ vẫn không hiểu gì mà nhìn mình, Khương Tự Lâm bỗng nảy ra ý tưởng lôi kéo cậu ta cùng đối phó với Ân Mạc Thù nên nói thẳng với Bách Tâm Vũ: “Cậu biết không, chúng ta đang sống trong một quyển sách, còn cậu vốn là nhân vật chính trong quyển sách này.”