Khi Em Mỉm Cười

Chương 100



Edit: Tiểu Vũ

Cầm vé xem phim, Đồng Dao kéo Lục Tư Thành chạy vào phòng chiếu phim như kẻ trộm. Cho đến khi hai người ngồi xuống ghế của mình Lục Tư Thành cũng chưa từng phản kháng chút nào—— Có lẽ là bị Đồng Dao làm cho ngây người rồi… Bạn cũng có thể nghĩ rằng, hạnh phúc tới quá đột nhiên, dù cho anh có là Lục Tư Thành đi nữa thì cũng không thể ngay lập tức có phản ứng được.

Đến khi phòng chiếu tắt điện, xung quanh tối lửa tắt đèn chẳng ai nhìn thấy ai.

Nhờ ánh sáng phát ra từ màn hình lớn, Đồng Dao nhìn thấy người bên cạnh cô đã tháo khẩu trang ra, anh suy nghĩ một chút rồi nghiêng đầu sang phía cô, mặt không cảm xúc, hỏi: “Hành động vừa rồi là có ý gì?”

“Em lại nhìn thấy fan của đội của đội mình.”

“Ừm?”

“Em đã bất chấp nguy hiểm bị phát hiện ra, chỉ để làm chuyện như vậy.”

“Tại sao?”

“Dùng hành động chứng minh rằng em không hề ghét bỏ anh, anh rất tốt, còn rất đẹp trai nữa.” Trong bóng tối, Đồng Dao bẻ ngón tay, đồng thời bởi vì không nhìn thấy mặt, nên da mặt cô trở nên cực kỳ dày, “Với cả, em không phải sợ bị mắng, thỉnh thoảng cũng sẽ có tinh thần lãng mạn vĩ đại bất chấp nguy hiểm.”

“…” Đối với câu trả lời của cô, Lục Tư Thành không nói có hài lòng hay không, anh chỉ trầm mặc một lát rồi lời ít ý nhiều cho nhận xét, “Rất tốt.”

Đồng Dao nghĩ thầm, “rất tốt” là được rồi, đừng hỏi nữa, tha cho em đi—-  Chính là vì em đột nhiên nhận ra anh đeo khẩu trang quá ư là đẹp trai, em thấy sắc nổi lòng tham nên mới làm ra chuyện như vậy đó, làm gì còn lý do nào nữa?!

Lúc này phim đã bắt đầu chiếu rồi, Lục Tư Thành nghiêm túc xem được một lúc, càng xem người người càng nghiêng sang một bên, cuối cùng tựa luôn đầu lên vai Đồng Dao—— Đồng Dao nghĩ trong lòng, sai rồi anh ơi, hành động này không phải nên để em làm sao. Cô cúi đầu xuống nhìn thì thấy mắt của người bên cạnh đã nhắm lại rồi, cô hơi nhúc nhích vai, thấy anh lại chậm rãi mở mắt ra, rồi hỏi: “Tối qua mấy giờ anh ngủ?”

Lục Tư Thành nghĩ một chút, trả lời: “Bốn giờ.”

Đồng Dao: “Vậy là sau lúc đó anh lại bò dậy xuống lầu đấu rank à?”

Lục Tư Thành vừa ngáp vừa nói: “Tiểu Bàn khóc lóc ỉ ôi, cầu xin anh mang cậu ra rời khỏi địa ngục Kim Cương II.”

“Thế nên anh dẫn theo hỗ trợ của anh kiếm điểm lên cấp cả một đêm, để rồi hôm nay hẹn hò với em thì ngang nhiên ngủ gà ngủ gật, anh giỏi lắm nhé đội trưởng.” Đồng Dao lại hất hất vai, “Dậy đi, không cho anh dựa.”

“Hôn em cũng hôn rồi, thế mà còn không cho anh dựa vai.”

“… … … … … … … … … Hôn anh một cái đó thì sao?”

“… Không sao, ” khi màn hình lớn trước mặt thoáng sáng lên, đầu của người đang dựa trên vai Đồng Dao hơi cử động, anh hơi ngẩng đầu lên, từ một góc khá thấp dùng đôi con ngươi màu nâu đậm kia nhìn cô chằm chằm, “Lúc nãy nhanh quá, anh không kịp phản ứng, thêm một lần nữa nhé?”

Ánh mắt của anh cho dù là trong bóng tối của phòng chiếu cũng vẫn trở nên sáng rực.

Mà câu trả lời của Đồng Dao là kéo mũ áo khoác của anh lên trùm mặt anh.

Cô bị phân tâm đến nỗi diễn viên trong phim nói cái gì cô cũng không nghe vào tai, chỉ nhớ rõ trong bóng tối, có người đàn ông nào đó nhìn cô chằm chằm rất lâu, cuối cùng không đợi được liền buông tha, ngả đầu dựa lên vai cô, nhắm mắt lại ngủ mất…



Đến tận khi phim sắp hết thì anh mới tỉnh.

Sau khi tỉnh cũng không nói gì, chỉ là mở mắt ra, qua viền mũ áo bình tĩnh liếc nhìn Đồng Dao… Lúc này, trên màn hình lớn, nữ chính đang ôm con cá lớn lơ lửng giữa không trung, ánh sáng bắt đầu tỏa ra, Đồng Dao cúi đầu đối mặt với Lục Tư Thành.

Lục Tư Thành: “…”

Đồng Dao: “…”

Nhìn nhau ba giây.

Cô đột nhiên vén cái mũ của người đàn ông đang tựa lên vai mình ra, cúi người hôn lên đôi môi mỏng của anh—— Khi nhạc phim vang lên, cô cảm giác được anh thoáng ngồi thẳng dậy, đầu lưỡi lướt nhanh trên môi cô, khẽ chạm nhẹ, đang muốn tiến vào sâu hơn thì Đồng Dao ngồi thẳng người dậy.

Lục Tư Thành: “…Ơ.”

Đồng Dao: “…… Ơ cái gì mà ơ.”1

Lục Tư Thành: “Bày tỏ tâm trạng thất vọng.”

Đồng Dao giật giật khóe miệng, đưa tay đẩy cái đầu sắp đè tê hết vai cô ra.