Lục Tư Thành bị Lý Quân Hách đạp một cước kia mới nhận ra gì đó, quay đầu sang nhìn Đồng Dao thì thấy cô đang bình tĩnh ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm về phía bóng lưng của các thành viên YQCB, con ngươi đen láy phản chiếu lại ánh sáng của sân khấu, bên dưới biểu hiện bình thản đó lại là vẻ ngơ ngẩn như người mất hồn…
Lục Tư Thành thở dài, kéo ghế của cô lùi ra sau, còn anh thì ngồi trước máy tính của cô rút dây chuột và bàn phím tai nghe ra, động tác không được dịu dàng nhẹ nhàng lắm ném vào balo—-
“Nhẹ tay thôi.” Giọng nói nho nhỏ ở phía sau truyền đến, “Bàn phím đắt lắm.”
Động tác đút bàn phím vào balo cho cô của Lực Tư Thành hơi khựng lại, nhướn mày muốn nói em tự đến mà làm… Kết quả quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của cô gái nhỏ nhà mình thì không nỡ dữ với cô nữa, vươn tay véo véo mặt cô rồi nhả ra một câu “Hỏng anh đền em cái đắt hơn”, sau đó lại quay lại chăm chỉ chịu khó thu dọn đồ cho cô, động tác cũng đã nhẹ nhàng hơn hẳn, cất hết xong thì kéo khóa lại.
“Biết cảm giác đã bị bắt làm bảo mẫu dọn đồ rồi còn bị soi mói nhẹ tay nhẹ chân khó chịu đến mức nào chưa?” Tiểu Bàn ở bên cạnh đâm chọc, “Hoan nghênh anh đến với thế giới của em.”
“…”
Lục Tư Thành nhìn cậu ta một cái, rồi lại nhìn Đồng Dao ngồi trên ghế cạnh bọn họ, không biết đang nghĩ gì… Anh nghển cổ nhìn khán giả đông nghịt phía dưới, dừng một chút, cúi đầu nghiêng nửa người về phía cô: “Anh cõng em xuống nhé?”
Lục Tư Thành hỏi rất nghiêm túc.
Dẫn đến việc Đồng Dao trực tiếp dùng ánh mắt nhìn người bị bệnh tâm thần mà nhìn anh, sau đó tự mình đứng lên, đưa tay muốn lấy balo của mình nhưng bị Lục Tư Thành tránh đi—-
Trong khi hai người mắt đi mày lại với nhau thì.
Bên sườn của sân khấu, màn phòng vấn MVP đã được bắt đầu, hai người đang tranh nhau balo đồng thời ngẩng đầu, nhận ra người được phỏng vấn ngày hôm nay là Lý Quân Hách, anh ta bắt đầu bằng một câu chào tiếng Trung với khẩu âm của người Hàn Quốc “Chào mọi người, tôi là AD Giáo Hoàng của YQCB”, MC bắt đầu hỏi: [Xa cách 2 năm, cảm giác của anh thế nào về lần đầu tiên đối đầu trực diện với chessman trên sàn đầu chính thức?]
Câu hỏi vừa ra, fan liền xôn xao không ngừng.
Lục Tư Thành nhẹ buông balo của Đồng Dao, cô tranh thủ cướp nó về tay mình, ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông của mình đang chăm chú nhìn một người ông khác.
Đồng Dao: “…”
Lý Quân Hách trả lời bằng tiếng Hàn.
Sau đó anh trai phiên dịch dịch lại: “Tôi cảm thấy rất tốt, trước đây dù là thi đấu ở Hàn hay các giải đấu tầm cỡ thế giới thì AD có thể gây cho tôi cảm giác áp bách đều không nhiều—- Thế nhưng chỉ cần đối đầu với cậu ta, thì tôi sẽ có cảm giác chỉ cần mình đi sai một bước thôi là cả trận đấu có thể kết thúc rồi, thế nên tôi luôn luôn thi đấu với 120% sức lực.”
Lục Tư Thành hình như rất hài lòng với câu trả lời này.
Đồng Dao nhón chân lên bóp cằm Lục Tư Thành, lắc lắc: Nhìn đủ chưa?
Lục Tư Thành đẩy tay cô ra.
MC: [Vậy hôm nay thắng trận có cảm thấy vui vẻ không?]
Lý Quân Hách: “Vui thì cũng có vui, nghe nói thành tích đội của tôi ở giải mùa xuân không được tốt, đến mùa giải này có thể chơi được như vậy là tiến bộ rất lớn rồi, thế nhưng không thể không nói đến việc cũng có chút may mắn.”
MC: [May mắn?]
Lý Quân Hách: “Ván thứ 3 thắng được là do may mắn, tính chấp hành mệnh lệnh của đối phương kém hơn chúng tôi một chút, nếu như đoạn cuối cùng có thể buông tha trụ rút về thì trận đấu sẽ không kết thúc như vậy.”
MC: [Tất cả mọi người đều nhìn ra tính chấp hành mệnh lệnh của YQCB rất cao.]
Lý Quân Hách nở nụ cười, hơi có chút bất cần đời, lời nói ra cũng rất tinh ranh: “Bởi vì đội trưởng của chúng tôi rất dữ, không nghe chỉ huy thì sẽ bị treo ngược lên đánh.”
Phiên dịch vừa nói xong thì mọi người đã cười ầm lên, MC lại hỏi: [Khán giả để ý thấy rằng lúc bắt tay anh có nói gì đó với thành viên của ZGDX, ai ai cũng biết anh và chessman là người quen cũ rồi, nhưng bất ngờ là hình như anh cũng nói gì đó với smiling, có thể nói cho chúng tôi biết hai người đã nói gì không?]
Lý Quân Hách chưa kịp trả lời thì Đồng Dao đã như con đà điểu ôm balo trong lòng tính chuồn êm ra ngoài rồi— Nhưng vừa mới bước được một bước đã bị Lục Tư Thành kéo cả người cả balo trở lại, sau đó balo bị anh cầm lấy đeo lên lừng, người cũng bị anh cố định bên cạnh không động đậy được.
Lý Quân Hách suy nghĩ một chút, cười cười rồi nói một tràng tiếng Hàn, một đoạn dài, cuối cùng sau khi nói xong còn bổ sung thêm một câu nữa.
Phiên dịch nhìn anh ta cười một tiếng, sau đó phiên dịch lại: “Cũng không nói gì nhiều, chỉ là cảm thấy một người con gái có thể chơi tốt như thế thật không dễ dàng—- Đường giữa của chúng tôi cả 3 ván đều phải chơi rất cực, đi rừng cũng không bắt được cô ấy, cô ấy dùng Taliyah thật sự rất giỏi, trước đây chưa từng gặp, đội hình của ván hai thật khiến người ta khiếp sợ, tôi nghe nói đó là kết quả của buổi đấu tập… là một cô gái rất biết cố gắng.”
Sau cùng, MC hỏi đến sự khác biệt giữa khu vực Trung Quốc và khu vực Hàn Quốc, Lý Quân Hách nói sự chênh lệch không lớn như mọi người vẫn nghĩ, hơn nữa hiện tại vấn đề tuyển thủ người Hàn cũng đã được giải quyết rất ổn thỏa, tuyển thủ người Hàn sau chuyện của Hứa Thái Luân đều đã chấn chỉnh lại rồi, một lần nữa quay lại với trạng thái hăng say tập luyện và đấu tập ở cường độ cao như thời còn ở khu vực Hàn Quốc…
Mấy lời sau đó Đồng Dao không nghe được nữa.
Bởi vì sau khi Giáo Hoàng nhận xét về cô xong, Lục Tư Thành liền trực tiếp tha cô rời đi.
Đồng Dao: “Nghe thêm chút nữa đã, hình như anh ta đang khen em.”
Lục Tư Thành: “Em mơ à.”
Đồng Dao: “Nghe thęm chút nữa đi mŕ.”
Lục Tư Thành: “Lúc nãy còn muốn chết không muốn sống cơ mà, nhìn thấy người đàn ông khác phỏng vấn là em sống lại luôn rồi đúng không? Không cho nghe, không cho xem.”
Đồng Dao: “Mới vừa rồi người hai mắt sáng rực nhìn Lý Quân Hách cũng chẳng phải em đâu.”
Lục Tư Thành: “Vậy thì là ai?”
Đồng Dao: “…”
Về đến phòng nghỉ, trừ Lão Miêu ra, tâm trạng của mọi người vẫn có thể xem là tốt, bởi vì hai ván thua ngày hôm nay dù ít hay nhiều vẫn có lỗi của Lão Miêu trong đó, những người khác dù rằng có chút thất vọng khi thua, nhưng rất nhanh sau đó đã điều chỉnh lại tinh thần—– Đây chỉ là một trận đấu ở vòng bảng mà thôi, thắng hay thua gì cũng không có quá nhiều ảnh hưởng đến thứ hạng của ZGDX trong bảng A hiện tại.
Quan trọng là bọn họ biết mình thua ở điểm nào.
—— Như lời Giáo Hoàng đã nói, tính tổ chức.
Chỉ huy ra lệnh nhưng lại không lập tức làm theo, sự chần chừ trong vài giây đó chính là nguyên nhân dẫn đến sự thất bại… Đây có lẽ là vấn đề duy nhất của những đội tuyển mạnh với từng thành viên đều có thể là mũi nhọn carry: Không tin tưởng đồng đội, quá tự phụ, bởi vì mỗi một vị trí đều đủ mạnh, thế nên ai cũng cố chấp với cách nghĩ và quan điểm riêng của mình về trò chơi.
Giống như khi Lão K và Lão Miêu gây gổ nhau vậy, Lão Miêu cho rằng, đường trên carry có thể giúp cả đội giành được chiến thắng, anh phải đến giúp tôi; nhưng Lão K lại nghĩ, đối phương kéo nhau lên đường trên gank cậu vậy thì chắc chắn sẽ lộ ra điểm yếu ở khu vực khác, tôi chỉ cần bù lại lượng tiền là được rồi, chúng ta vẫn có thể đánh tiếp.
—— Đây chính là điểm khác biệt.
Có thể nhận ra được vấn đề, trận này thua cũng là một điều hay; bây giờ điều chỉnh lại, vẫn còn kịp.
Ít nhất thì Lục Tư Thành nghĩ vậy, lúc leo lên xe chuyên dụng, anh quét mắt nhìn một lượt các đồng đội đã ngồi vào chỗ, ánh mắt uy nghiêm đó khiến tất cả mọi người đều run lên dù đang ở giữa ngày hè nắng nóng—–
Sau này nếu như còn không nghe chỉ huy, cứ việc treo ngược lên rồi đánh, trở về đi mượn đội trưởng đội hàng xóm chổi lông gà với dây thừng luôn, giải quyết dứt điểm.
Lúc xe chạy, Lão Miêu dựa vào người Lão K, ngáp một cái, nhắm đôi mắt mơ màng do tối qua thiếu ngủ lại.
Lục Tư Thành ngồi xuống bên cạnh Đồng Dao, cô đang ôm điện thoại lướt Weibo, Lục Tư Thành nhìn thoáng quá: “Gỡ Tieba rồi?”
Đồng Dao: “Chưa đâu.”
Lục Tư Thành: “Đừng xem.”
Đồng Dao: “Không xem.”
Lục Tư Thành: “Cũng đừng xem Weibo.”
Đồng Dao: “Weibo chẳng có gì, ngoại trừ có mấy người gọi em là Đồng Đát Kỷ, mê hoặc đội trưởng, thua trận còn không biết xấu hổ mà đứng trên sân khấu lôi lôi kéo kéo, ZGDX sớm muộn cũng toang.”
Lục Tư Thành: “Ồ, thế còn chưa đủ à? Nên mới bảo em đừng xem Weibo, nhìn anh là được rồi.”
“Anh có gì đẹp để nhìn chứ.”
Đồng Dao không để ý đến anh, Lục Tư Thành giơ tay muốn cướp điện thoại của cô, cô kêu lên một nghiêng người tránh né, lúc này Weibo vừa làm mới lại, xuất hiện một bài đăng với nội dung ——
[ZGDX là mạng sống của tôi: một thanh niên chuyên ngành tiếng Hàn giơ tay, xin được mời phiên dịch của YQCB xuống lớp —– rõ ràng anh ta chưa dịch hết toàn bộ những lời nhận xét của Giáo Hoàng về smiling của chúng ta, đoạn bổ sung lúc sau rõ ràng nói là: là một cô gái rất biết cố gắng, ngoại hình cũng rất đáng yêu, cho dù thua trận nhưng bộ dạng đưa đám đó vẫn có thể khiến người khác ấn tượng sâu sắc, kiểu người cứng nhắc lại vô vị như Lục Tư Thành có thể tìm được một cô bạn gái tốt như vậy hoàn toàn là nhờ tổ tiên phù hộ, các bạn đừng nghĩ rằng người ta với cao, thực tế không phải vậy đâu, người nên vụng trộm mừng thầm phải là Lục Tư Thành mới đúng.
… … … Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lý Quân Hách ha ha ha ha ha! Anh bạn trai thẳng thích kiếm chuyện này, Thành ca nhìn thấy phỏng chừng sẽ tức muốn chết, cơ mà cứng nhắc vô vị hình như cũng không sao cả đâu Thành ca ạ.]
Đồng Dao giơ điện thoại lên đọc to câu nói sau cùng kia của Giáo Hoàng lên.
Sau đó quay sang nhìn Lục Tư Thành, trong mắt viết: Bảo sao mới nghe phỏng vấn được một nửa anh lại đột nhiên kéo em đi như kiểu nhà sắp cháy đến nơi rồi.
Anh đen mặt cướp lấy điện thoại của cô.
Lục Tư Thành bị cô nhìn đến mức yết hầu căng lên, đưa tay bóp lấy cằm cô lắc nhẹ: “Phiên dịch người ta không dịch ra hẳn hỏi nghĩa là câu này không được thích hợp lắm.”
“Không thích hợp ở đâu?”
“Không đúng sự thật.”
“Chỗ nào? Tổ tiên phù hộ?”
“Toàn bộ.”
Anh lời ít ý nhiều đưa tay kéo mũ áo khoác của anh mà cô đang mặc trên người lên trùm lấy đầu cô, cản lại đôi mắt sáng rực kia, khi cô đang giãy giụa thì kéo cô vào trong lòng mình, cánh tay dài vỗ mông cô: “Đừng lộn xộn.”
Đồng Dao bỏ cái mũ áo khoác ra, tóc tai rối bời.
Lục Tư Thành liếc nhìn dáng vè chật vật này của cô, so với dáng vẻ chỉn chủ ngổi ngẩn người trước máy tính lúc nãy thì trông giống một người sống hơn nhiều… Trong lòng thoáng thả lỏng, cúi đầu hôn lên khóe miệng cô.
Đồng Dao đẩy đầu anh ra, lùi về sau tránh né, tiếp tục nhấn mạnh: “Anh mới là người trèo cao em.”
“Ừ, đúng, phải, tổ tiên nhà anh phù hộ anh trèo cao lên em, có thể im miệng được chưa?” Tay Lục Tư Thành giữ lấy đầu cô ấn vào trong ngực mình.
“… Anh nói như kiểu không tình nguyện ấy.”
“Anh có thế đâu.”
“…”
“Em đừng cựa quậy nữa.” Lục Tư Thành nửa thật nửa giả, nói, “Sắp không ôm được em nữa rồi, tay anh đau.”
Câu nói này như có tác dụng định thân vậy, người vốn đang nhúc nhích cựa quậy trong lòng anh lập tức an tĩnh, ném lại một câu “A em quên mất sao anh không nói sớm” sau đó ngay cả thở mạnh cũng không dám, cứ như sợ động tĩnh lớn có thể khiến đội trưởng của cô tàn phế luôn vậy.
Lục Tư Thành cuối cùng cũng được ôm lấy cô vào lòng một cách mỹ mãn.
Trên đường trở về trụ sở, trong xe rất yên tĩnh.
Người trên xe mỗi người đều có tâm sự riêng của mình.