Trong lòng Dư Hưng bật cười một tiếng, cố ý hỏi Thời Thần trước mặt Từ Lâm Thanh: “Bình thường cậu hay bận việc gì vậy Thời Thần?”
…Thật ra thì cô có vẻ cũng không bận lắm.
Nhưng Từ Lâm Thanh đã nói như vậy có thể là vì sợ Dư Hưng làm phiền cô?
Thời Thần không giỏi nói dối, gãi đầu: “…À thì viết luận văn, mật mã, với ghi chép dự án gì đó thôi.”
Vừa nói, Thời Thần vừa đưa mắt sang Từ Lâm Thanh xin giúp đỡ.
Từ Lâm Thanh cười: “Đúng vậy, với cả sau này sẽ còn nhiều việc khác phải làm.”
“Đúng, đúng, đúng” Thời Thần vội vàng phụ họa, mặc dù cô không biết “những việc khác” là việc gì, “Nhưng cậu đừng bận tâm nhé Dư Hưng, bận thì bận nhưng vẫn có thời gian trả lời tin nhắn mà, nếu có chuyện gì thì cứ tìm tôi là được.”
Trong lòng Dư Hưng thở dài.
Bận cái gì nữa, chẳng lẽ là bận rộn nói chuyện yêu đương với cậu à?
Dư Hưng thầm đâm chọc lên án Từ Lâm Thanh vô nhân tính, gật đầu lia lịa: “Được rồi, tớ sẽ cố hết sức không làm phiền chị gái nhỏ người ta.”
Nếu vừa nãy chỉ là nhất thời nghi ngờ trong lòng, thì bây giờ Dư Hưng có thể đoán được tám chín phần mười qua thái độ của Từ Lâm Thanh.
Hơn nữa nếu như đoán không lầm thì lúc Từ Lâm Thanh đang trong thời điểm thi thố bận rộn còn giành ra thời gian tham gia dự án chắc cũng là vì cô gái này.
Nhưng mà không phải Từ Lâm Thanh đã có người trong lòng rồi sao?
Cậu mang đầy một bụng nghi vấn, nhưng bây giờ vì Thời Thần đang đứng bên cạnh nên không hỏi được.
… Đối với người vội vã muốn biết drama của bạn cùng phòng mà nói đây chẳng khác nào mười đại cực hình*.
*Thập đại khốc hình (十大酷刑): Là biểu hiện chính của luật hình sự tàn khốc ở Trung Quốc cổ đại, là sản phẩm được sản xuất dưới sự hướng dẫn của nguyên tắc sử dụng pháp luật như một phương pháp gây sốc và răn đe để duy trì quy định như Lột da, lăng trì, cung hình (cắt bộ phận sinh dục), ngoạt hình (cắt chân), châm kim, cắt eo, ngũ mã phanh thây, cụ ngũ hình (chặt đầu, chặt tay, móc mắt, cắt tai, chặt chân), luộc nước sôi, treo cổ.
Dư Hưng ném cho Từ Lâm Thanh cái nhìn “tối nay sẽ tra hỏi cậu sau”, bị Từ Lâm Thanh nhàn nhã nhìn, càng ngày càng bực mình.
Sau khi thêm WeChat của Thời Thần, Dư Hưng đã phát huy trọn vẹn chức trách của một người bạn cùng phòng tốt, bắt đầu đặt câu hỏi: “Ấy Thời Thần, cậu đang giúp đỡ giáo sư làm việc nhân tiện viết luận văn tốt nghiệp luôn à?”
“Ừ,” Thời Thần lên tiếng đáp lại, “Ở đây đến khi kết thúc học kỳ này, sau kỳ nghỉ đông tớ sẽ trở lại Đại học W để tập trung viết luận văn với chuẩn bị cho việc biện luận và tốt nghiệp.”
“Sớm như vậy?” Dư Hưng nhìn Từ Lâm Thanh đồng cảm cười, “Vậy cậu ở Đại học B cũng chỉ hơn tháng nữa?”
Thời Thần gật đầu: “Nhưng năm tới tớ sẽ đến đây học nghiên cứu sinh, vẫn như vậy.”
Ném một cái nhìn “tự cầu phúc đi” cho Từ Lâm Thanh, Dư Hưng chào tạm biệt họ rồi cưỡi xe đạp phóng đi.
Từ Lâm Thanh không quan tâm mấy, nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay: “Bây giờ vẫn chưa tới ba giờ, còn lâu nữa mới đến giờ cơm tối với kịch nói, cậu muốn làm gì không?”
Trong phút chốc Thời Thần cũng gặp khó khăn.
“Muốn nghe nhạc không?”
Từ Lâm Thanh chủ động hỏi cô.
“Hả???” Không nghĩ tới lại là câu hỏi như vậy, Thời Thần hỏi ngược lại, “Nhạc gì vậy?”
Từ Lâm Thanh mỉm cười, gật đầu với hậu bối đi ngang qua sân tập chào hỏi mình, phớt lờ vẻ mặt tò mò của hậu bối khi nhìn Thời Thần, dùng cằm hất về phía sân tập Tử Kinh.
“Nếu cậu muốn nghe, tôi có thể đàn hát vài bài cho cậu. Đàn guitar, cậu muốn nghe gì?”
Những thứ này hoàn toàn khiến Thời Thần bị sốc.
Cô nhìn đi nhìn lại Từ Lâm Thanh, cảm thấy với khí chất xa cách xuất trần của Từ Lâm Thanh không giống người có thể vừa đàn vừa hát chút nào.
Cô hỏi, “Ở trên sân tập?”
Từ Lâm Thanh gật đầu.
Thời Thần tiếp tục xác nhận: “Cậu có thể chơi guitar?”
Từ Lâm Thanh lại gật đầu.
Thời Thần cười cười: “Đừng đùa nữa, ở đây lấy đâu ra đàn guitar chứ…”
Từ Lâm Thanh lại cười: “Cậu chỉ cần nói tôi biết cậu có muốn nghe hay không thôi, những vấn đề khác tôi có thể giải quyết.”
Thời Thần thật sự không biết trong hồ lô Từ Lâm Thanh giấu thứ gì, chung quy hiện tại cũng không có việc gì, hơn nữa nghe Từ Lâm Thanh đàn hát…
Càng nhận ra không tưởng tượng nổi.
Cô hóng hớt ngẩng đầu: “Muốn! Nhanh nhanh lên, cho tôi xem cậu đàn hát thế nào.”
Nếu thực sự có thể được một nhân vật truyền kỳ biểu diễn đàn hát cho mình nghe, đó cũng được coi là thành tựu to lớn nha.
Đôi mắt cô gái trước mặt long lanh đầy tò mò.
Từ Lâm Thanh nhướn mày, xoay người đi vào trong sân tập.
Thời Thần vô cùng hiếu kỳ, thấy Từ Lâm Thanh bước đi liền nhanh chóng tung ta tung tăng đuổi theo phía sau.
Từ Lâm Thanh đi thẳng đến giữa sân tập tới bên cạnh một nam sinh đang ngồi trên bãi cỏ cầm đàn guitar vừa chơi vừa hát, lặng lẽ đợi cậu hát xong một bài rồi mới gọi cậu, “Hậu bối Thang.”
Nam sinh được gọi là “hậu bối Thang” nghe vậy quay đầu nhìn Từ Lâm Thanh, lập tức đứng lên khỏi sân cỏ, có chút mắc cỡ vò đầu bứt tóc: “Chào tiền bối, sao tiền bối lại ở đây ạ?”
Nói xong, nam sinh quay qua liếc Thời Thần bên cạnh Từ Lâm Thanh một cái.
Một ánh ngạc nhiên nhanh chóng xẹt qua mắt, sau đó cậu lại nhìn Từ Lâm Thanh, vẻ mặt kinh ngạc.
Từ Lâm Thanh ôn hòa cười với cậu: “Hậu bối, bạn anh muốn nghe đàn hát guitar, nếu em không phiền có thể cho anh mượn guitar một lúc được không?”
Nam sinh bừng tỉnh hiểu ra, không chút nghĩ ngợi đã trực tiếp đưa cây đàn cho Từ Lâm Thanh: “Mời tiền bối ạ, phiền gì đâu chứ, nếu tiền bối muốn dùng cứ nói thẳng là được.”
Nói xong, nam sinh nhìn Từ Lâm Thanh đầy mong đợi, như thể đang chờ Từ Lâm Thanh biểu diễn.
Từ Lâm Thanh gật đầu cảm ơn nam sinh, sau đó nhìn về phía Thời Thần: “Muốn nghe bài gì?”
Toàn bộ hành trình Thời Thần đều trợn mắt há mồm.
Tại sao hậu bối này lại có bộ dáng nói gì nghe nấy, cầu sao được vậy với Từ Lâm Thanh chứ.
Hơn nữa, cô biết mức độ nổi tiếng của Từ Lâm Thanh đối với các cô gái luôn cao đến đáng sợ, mà tên hậu bối này vừa nhìn thấy Từ Lâm Thanh thì vành tai đã đỏ bừng lên!
Không tưởng tượng nổi nhìn hậu bối một lúc, rồi phát hiện hậu bối đó đang nhìn chằm chằm cô với vẻ ngưỡng mộ, hình như là đang hâm mộ cô có quyền được chọn bài hát.
Thời Thần: “…..”
Cô hắng giọng một cái, nói với Từ Lâm Thanh: “Tùy cậu chọn bài đó, tôi không có sở thích nào đặc biệt.”
Nếu đúng là được hậu bối này hâm mộ lâu như vậy vì được chọn bài, nghĩ nó sẽ khá…
Kỳ dị đó nha.
“Có chắc muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy không?”
Ngay cả hậu bối Thang cũng bắt đầu thuyết phục Thời Thần: “Đúng đó ạ, chị không biết có thể được nghe tiền bối hát là chuyện hiếm thấy thế nào đâu, với cả chị còn có quyền chọn nhạc đó! Quá là hạnh phúc luôn! Cơ hội tốt như vậy đừng nên vứt bỏ chứ!”
Tuy nhiên, Thời Thần cũng không nhịn được bắt đầu mong chờ.
Hậu bối này đã nói vậy chắc hẳn là do Từ Lâm Thanh hát rất hay nhỉ?
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, là người đã nghe qua vô số lần nhưng mỗi lần nghe thấy Từ Lâm Thanh mở miệng nói chuyện, cô không khỏi đứng hình —
Thanh âm nghe vô cùng êm tai.
Nay Từ Lâm Thanh hát…
Thời Thần chợt thấy trong lòng ngứa ngáy.
Thời Thần không chọn bài, Từ Lâm Thanh suy nghĩ một chút sau đó gật đầu: “Được rồi, vậy tôi bắt đầu nhé?”
Thời Thần vội vàng đáp lại.
Từ Lâm Thanh xách guitar đi đến trước bậc thang bên cạnh ngồi xuống, thành thạo đặt tay lên dây đàn, thử trước một chuỗi âm.
Động tác tay thử âm vô cùng chuyên nghiệp, nhìn một cái đã biết là thông thạo guitar.
Thời Thần và hậu bối Thang nhìn nhau, cùng lùi lại một bước, bắt đầu đợi Từ Lâm Thanh hát.
Thử âm không có vấn đề gì, Từ Lâm Thanh đưa tay lên, nhẹ nhàng gảy dây đàn, chậm rãi mở miệng, âm thanh du dương phát ra. Thời Thần chỉ cảm thấy lỗ tai và đầu tim mình đồng loạt run lên.
“Nếu như buông tay
Là lối đến kết thúc
Tôi đã không còn đường để đi
Trái tim bị buộc vào tay trái của cậu
…..”
Khi cô nghe rõ lời bài hát và giai điệu, trong lòng khẽ dao động.
Là —
[ Ai Đó ]*.
*Bài tên [某某] của Mạnh Phàm Minh, mình không tìm được vietsub bài này, ai thấy thì ới mình nha.
Từ Lâm Thanh hơi ngẩng đầu, nhưng không nhìn Thời Thần.
Anh vẫn luôn thích bài hát này, kể từ lần đầu tiên nghe được nó.
Nếu phải nói ra lý do, có lẽ chỉ vì nó quá giống với tâm trạng của anh đối với Thời Thần mà thôi.
Bằng lòng chỉ làm ai đó.
Đây là lần đầu tiên Thời Thần nghe Từ Lâm Thanh hát, nhưng trong nhát mắt lúc Từ Lâm Thanh cất tiếng, cô mới hiểu tại sao hậu bối nhỏ lại rất phấn khích khi nghe Từ Lâm Thanh nói muốn hát.
Nghe thực sự rất hay.
Cô không phải là người có vốn từ vựng phong phú, có thể dùng nhiều cách diễn đạt khác nhau để khen ngợi người khác, nên bây giờ bỗng nhiên được nghe Từ Lâm Thanh hát, chỉ có thể khen anh bằng những từ ngữ đơn giản và bình dị nhất ——
“Nghe thật là hay.”
Thậm chí trong giây lát cô còn muốn rơi lệ.
Thời Thần nhìn thấy chàng trai tuấn tú ngồi trên bậc thang, tay trái ôm đàn, tay phải gẩy dây, trên khuôn mặt đẹp đẽ vô ngần là vẻ xa cách an tĩnh.
Cô cúi đầu.
“Yêu cậu là bữa tiệc của sự cô đơn và khó kiềm chế”.
“Yêu cậu là lễ mừng hoan lạc khó có thể che giấu”.
Giống như đó là cô, lại giống như không phải cô.
Thời Thần cũng đã từng nghĩ tới nếu quả thật có một ngày cô bỏ được Trình Sơ, rốt cuộc sẽ có tâm trạng như nào.
Có thể sẽ là đau buồn muốn chết, có thể là nghẹn ngào rơi nước mắt, có khi khó chịu mà một thời gian vừa ủ rũ lại chán nản.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bình tĩnh đến mức không rơi một giọt nước mắt nào.
Từ Lâm Thanh ngồi đó biểu diễn dường như có thể tỏa sáng, vốn là một khuôn mặt xuất sắc, nhưng lúc này lại đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Khi Thời Thần định thần lại, xung quanh cô đã có một nhóm đông người đã tụ tập, cả nam lẫn nữ đều có, đem cả một khu vực rộng lớn vây lại chật như nêm cối.
Nhưng mà rất yên tĩnh rất bình ổn.
Không ai gây ồn ào, cho dù có rất nhiều người đang theo dõi, nhưng cô vẫn có thể nghe rõ ràng giọng nói vui tai và sạch sẽ của Từ Lâm Thanh, như có người đang hát bên tai cô vậy.
Trong lòng Thời Thần đột nhiên có một loại rung động kỳ diệu không nói rõ được.
…..
Cho đến khi Từ Lâm Thanh hát xong câu cuối cùng rồi quay đầu lại, không bị đám người vây ba vòng trong ba vòng ngoài làm cho kinh hãi mà vẫn là dáng vẻ hờ hững tao nhã như cũ.
Dường như bị người vây xem đã thành thói quen từ lâu, lại như cảm thấy được vô số người tôn sùng là thứ vinh hạnh mà anh đáng được hưởng.
Anh chậm rãi gật đầu với mọi người.
Đám đông lúc này mới như tỉnh dậy từ trong giấc mộng, trong tích tắc mọi người xung quanh đều vỗ tay tán thưởng, thậm chí Thời Thần còn nghe thấy tiếng la hét đè nén của nhiều cô gái giữa tiếng vỗ tay.
Quá hoàn hảo.
Thời Thần không nhịn được lắc đầu cười, bây giờ hình như cô có thể từ từ hiểu được tại sao Từ Lâm Thanh lại có nhiều fanboy fangirl cứng đến vậy. Không chỉ là ngoại hình và tài năng không thôi, những gì thể hiện ở trên người Từ Lâm Thanh chính là cảm giác hoàn hảo sâu sắc.
Sự cô độc thuộc về bông hoa trên núi cao, không ai dám đến gần, cũng không ai có thể hái được, chỉ muốn được chiêm ngưỡng và ái mộ thôi, cảm giác hoàn hảo.
Cô che ngực, cảm thấy đầu tim mình vừa rồi còn run rẩy theo âm cuối của Từ Lâm Thanh.
Từ Lâm Thanh cong môi về phía Thời Thần qua đám người.
Người đẹp mắt cười một cái như thể có hàng ngàn vì sao rơi xuống nhân gian, dải ngân hà trải rộng, băng tan xuân ấm.
Từ Lâm Thanh cuối cùng cũng mở miệng.
Trong chốc lát, xung quanh lập tức lại yên lặng.
Dường như không ai có thể chịu được khi bỏ lỡ cảm giác tuyệt vời của giọng hát như nước chảy qua vách đá hòa vào bên tai từ Từ Lâm Thanh.
——
“Muốn nghe gì nữa không?”
Mọi người xung quanh đã ra sức thét chói tai, nhưng Thời Thần biết Từ Lâm Thanh không hỏi đang hỏi quần chúng.
Là đang ——
Hỏi cô.
Chỉ hỏi cô.
Tác giả có điều muốn nói:
Thấy được không ít thiên thần mới tới, quay vòng quanh socola vui vui ~
Hiệu suất gần đây hơi thấp, gõ chữ cmn cũng rất chậm, trang luận văn thứ ba đã mấy ngày rồi còn chưa đánh ra được từ nào…
Khóc khóc.
Hôm nay chương này cũng phát phong bao lì xì!
Cảm ơn những quả mìn do những tên bạo chúa địa phương ném ra!
Các bạo chúa địa phương đã tiêu tiền! Cảm ơn tất cả các bạn đã thích A Dung Dung!
Cảm ơn bạn vì dung dịch dinh dưỡng để tưới ~
mua! Thủy lợi là công việc khó khăn!
Bản cập nhật sau ngày mai sẽ trở lại bình thường 18:18:18, dạo này mọi người chăm chỉ chờ hơn nhé!