Thời Thần quay đầu thấy Tạ Vân Trì đang nhân lúc đèn đỏ bất đắc dĩ nhìn cô, nghiêng đầu: “Sao ạ?”
Tạ Vân Trì cười: “Em ngồi ngây người cả đường rồi đó, đợi tí nữa về nhà mà em còn tiếp tục đờ ra thế nữa, nhất định chú sẽ cho rằng anh bắt nạt em đấy.”
Thời Thần bĩu môi: “Ông ấy không quan tâm em đâu.”
“Thật không?”
Thời Thần chột dạ dời tầm mắt: “Được rồi, em biết rồi.”
Tạ Vân Trì liếc nhìn đèn giao thông, khởi động xe, vững vàng lái ra ngoài, nhìn thẳng phía trước: “Vừa nãy anh nói như vậy làm em không vui sao?”
Thời Thần hơi ngạc nhiên.
Cô thực sự không ngờ Tạ Vân Trì lại nghĩ như vậy.
Cô nhanh chóng lắc đầu: “Không ạ. Anh à, anh bảo vệ em thì sao em lại không vui được chứ.”
Nói thật thì mặc dù cô rất thích Trình Sơ, nhưng nhìn thấy cơn tức sắp bùng phát của Trình Sơ vừa nãy, tự dưng cô có một cảm giác…
Sảng khoái lạ thường.
Hầy, hóa ra tâm lí cô trở nên bi3n thái thế à?
Tạ Vân Trì gật đầu, dáng vẻ vẫn bình tĩnh như trước: “Anh đang nói chuyện anh bảo đầu óc em gái anh không tốt lắm khiến em không vui đúng không?”
Thời Thần: “……”
…Anh có thể im miệng được rồi đấy.
Người như Tạ Vân Trì nếu không mở miệng thì là thiên thần, vừa mở miệng chỉ muốn nhét anh lại vào bụng mẹ.
Nhất là người không giỏi mồm mép như cô, ngày nào cũng thành người hẹp hòi.
Đầu óc không tốt cái quái gì, đầu cô tốt lắm đấy nhớ.
Tạ Vân Trì như nhìn thấu suy nghĩ của cô, liếc một cái: “Đầu óc tốt nên mới thích kiểu người như vậy, mà còn không chịu từ bỏ nữa cơ?”
……
Xin anh đấy, đừng nói chuyện nữa mà.
Thời Thần bực bội ngả người vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trái lại Tạ Vân Trì không thúc giục cô, tiếp tục việc lái xe của mình.
Trong xe im lặng hồi lâu.
Lâu sau, Thời Thần nhấp môi: “Giá như em thông minh hơn nhỉ.”
Tạ Vân Trì không ngờ Thời Thần im lặng lúc lâu lại nói ra câu này, không nhịn được phụt cười.
Nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Thời Thần hướng về phía mình, Tạ Vân Trì khôn khéo nén lại nụ cười trên khóe miệng: “Hay là đến cửa hàng gần đây mua ít cá về bồi bổ cho em nhé…?”
Mấy âm từ cuối cùng biến mất trong cổ họng Tạ Vân Trì vì ánh mắt trợn trừng của Thời Thần.
Thời Thần không cảm xúc đi về nhà.
Về đến nhà, Tạ Vân Trì gọi Thời Thần đang chuẩn bị cởi dây an toàn ra xuống xe.
“Thần Thần.”
Thời Thần quay lại nhìn anh.
“Sau khi em thi đại học xong bị chứng chán ăn là do cậu ta. Lúc đó anh có thể đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng anh không hy vọng sẽ có lần thứ hai, được không?”
Thời Thần mím môi.
Tạ Vân Trì cười: “Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn nói với em, dù có thích như thế nào thì cũng đừng cưỡng ép bản thân.”
Một lúc lâu sau, Thời Thần gật đầu.
Cô cười gượng: “Cậu ấy có bạn gái rồi anh ạ, với cả cũng đã qua năm năm mà cậu ấy có thích em đâu, em còn lý do gì để không từ bỏ chứ? Em cũng rất muốn buông xuống mà.”
Cô sẽ cố gắng buông bỏ.
…Nhất định thế.
*****
Đôi lúc Thời Thần sẽ nhớ lại kỳ nghỉ hè ba năm trước.
Khi ấy, cô thích Trình Sơ một cách điên cuồng hơn bây giờ và không chút giấu giếm, tất cả mọi người trong trường Viễn Thành số 1 đều biết cô thích Trình Sơ đến nhường nào.
Năm cuối cấp hai mẹ cô mất vì bạo bệnh, đến năm đầu tiên học phổ thông thì bố cô tái hôn.
Lúc đó Thời Thần thật sự không hiểu, rõ ràng bố mẹ rất mực đằm thắm, tại sao mẹ cô vừa qua đời chưa tròn một năm mà bố cô lại có thể kết hôn với người khác được?
Nhất là người này còn được gọi là mối tình đầu của bố.
Cô không muốn thừa nhận chuyện đó là sự thật, cũng không muốn nói chuyện với bố mình và cô đó, càng không chấp nhận Tạ Vân Trì là anh trai mình.
Trong thời thanh xuân mơ hồ, Trình Sơ là khúc gỗ nổi duy nhất mà cô có thể bắt được.
Cô có thể học hành chăm chỉ vì Trình Sơ, cũng có thể vì Trình Sơ mà vứt bỏ tính cách dè dặt của con gái, thậm chí sau nhiều lần bị Trình Sơ từ chối, cô vẫn nói với Trình Sơ: “Không sao, chỉ cần cậu chưa có bạn gái thì vẫn có thể thích tớ nè!”
Thời Thần ngày đó đúng là chẳng sợ cái gì, thích một người là thích đến mức không lo thứ gì.
Thỉnh thoảng Trình Sơ bằng lòng nói với cô đôi câu khiến cô vô cùng vui vẻ nghĩ, hôm nay chắc Trình Sơ không ghét mình đến vậy; Trình Sơ cười với cô một cái, cô sẽ sung sướng cả ngày, cảm thấy chỉ cần cô cố gắng chút nữa thì Trình Sơ có thể sẽ thích mình; trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Trình Sơ gửi cho cô một tin nhắn, mặc dù có lẽ chỉ là gửi chung tất cả, vô cùng ngắn gọn “Cố lên” thôi nhưng suýt tí nữa là Thời Thần nhảy dựng lên, khoái chí quyết định sau kỳ thi tuyển sinh kết thúc sẽ tỏ tình với Trình Sơ lần nữa.
Nói không chừng Trình Sơ nghĩ thông rồi sẽ đồng ý với lời tỏ tình của cô ấy chứ?
Mà không đồng ý cũng chẳng sao, cô bị từ chối nhiều lần thế rồi, thêm lần nữa cũng không có gì khác mấy, lên đại học phấn đấu tiếp là được.
…Thẳng thắn và bạo dạn.
Chỉ là Thời Thần không ngờ tới khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, cô hẹn Trình Sơ lên sân thượng để tỏ tình với cậu, lúc cô vui vẻ bước tới sân thượng lại thấy ——
Có một nhóm người vây quanh Trình Sơ và Nhiễm Đinh ở giữa.
Nhiễm Đinh cố nén sự ngại ngùng: “Tớ thích cậu nhiều năm rồi, Trình Sơ, tớ biết cấp ba cậu không muốn yêu đương, vậy nên tớ chỉ đợi đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học mới tỏ tình với cậu. Trình Sơ, làm bạn trai tớ nhé! “
Thời Thần đứng ở lối vào cầu thang, nét mặt dao động.
Đám người xung quanh bắt đầu la ó, vỗ tay rối rít, hưng phấn cực độ: “Nhận lời cậu ấy đi! Nhận lời cậu ấy đi!”
Chỉ có một mình Thời Thần trong lòng kêu lên không được.
Trình Sơ im lặng một lúc.
Giây tiếp theo, Thời Thần nghe thấy người đã từ chối mình vô số lần nói với Nhiễm Đinh, “Được.”
…Được.
Thời Thần cảm thấy thế giới của mình sụp đổ ầm ầm.
Đầu ong ong thành tiếng.
Chẳng trách Trình Sơ luôn không chịu đáp lại mình, hóa ra là đã có người thích.
Thì ra là vậy.
Thời Thần không nghe được tiếng đùa bỡn “ôm một cái” thậm chí là “hôn đi” xung quanh, quay đầu chạy xuống cầu thang.
Một người xem Trình Sơ như cọng rơm cuối cùng, ngày hôm đó có cảm giác như sắp chết đuối.
Thời Thần bắt đầu biếng ăn.
Tự nhốt mình trong phòng, không muốn ăn gì, không muốn uống nước, không muốn nói chuyện.
Cô không thấy đói, ép mình ăn thứ gì một lúc sau đều nôn sạch.
Ai gõ cửa cũng không mở, ngày đêm cô chìm đắm trong suy nghĩ cô có chỗ nào không tốt, tại sao Trình Sơ lại không thích cô.
Thời Thần không hiểu, làm thế nào cũng không nghĩ nổi.
Cho đến khi Tạ Vân Trì không thể nhìn thêm được nữa, đạp tung cánh cửa phòng cô, kéo cô đến gặp bác sĩ tâm lý.
…..
Có vẻ như sau đó quan hệ giữa Thời Thần và Tạ Vân Trì đã hòa dịu hơn, thậm chí bằng lòng gọi anh là “anh trai”.
Xét cho cùng ở một khía cạnh nào đó thì Tạ Vân Trì chính là ân nhân cứu mạng của cô.
Bây giờ, ân nhân cứu mạng đã nói, cô cảm thấy mình nên thử nghe lời anh.
Coi như quyết định vì bản thân mình.
Thời Thần vừa thu dọn hành lý, vừa suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Sau đó cô đột nhiên nhớ ra điều gì, chạy lạch bạch tới gõ cửa phòng Tạ Vân Trì.
Nhận được sự cho phép của Tạ Vân Trì, Thời Thần đẩy cửa bước vào.
“Anh ơi, lần sau anh nhớ nói với Tạ Minh đừng để cậu ấy ngày nào cũng bắt chuyện với em nữa nhé. Lần trước cậu ấy nói với em gì mà bạn thân nhất của cậu ấy ở Đại học Q, bạn gái của bạn thân cậu ấy học ở Đại học B, còn muốn bạn gái người ta đưa em đi dạo nữa cơ? Anh xem mấy cái sắp xếp cứ lung tung kiểu gì ấy.”
Tạ Vân Trì cười khẽ: “Không phải hôm trước em bảo anh là định thử quên đi Trình Sơ sao? Anh nói em nghe, cách tốt nhất để từ bỏ một người là bắt đầu một mối quan hệ mới, Tạ Minh vừa cao ráo vừa đẹp trai lại còn thích em như vậy, sao em không đồng ý đi?”
Thời Thần: “…..”
“Anh à,” Thời Thần nghiêm túc, “Bất kể em có định quên Trình Sơ hay không thì việc nghĩ đến việc từ bỏ một ai đó bằng cách bắt đầu một mối quan hệ mới là một việc không hay tí nào đâu.”
Cô dừng lại, sau đó nói thêm: “Nếu em nguyện ý ở bên ai đó, nhất định không phải vì cảm động trước anh ấy hay muốn chuyển hướng sự chú ý, chỉ có thể là do em thích anh ấy mà thôi.”
… Với cả, Tạ Minh là em họ của Tạ Vân Trì đấy, tuy là cô không có quan hệ máu mủ gì với Tạ Vân Trì, nhưng Thời Thần vẫn có một loại cảm giác vi diệu khó tả…
Cảm giác như đang loạn luân.
Tạ Vân Trì gật đầu, đổi chủ đề: “Ngày mai anh phải đến công ty, anh bảo tài xế đưa em ra sân bay nhé? Dọn xong đồ chưa? Còn tiền không?”
Ba câu nghi vấn liên tiếp thành công khiến Tạ Vân Trì y như một bà mẹ già.
Thời Thần lè lưỡi, vẫn hơi sợ nên không dám nói ra lời phàn nàn trong đầu, khôn ngoan đáp: “Được ạ, xong rồi ạ, còn tiền ạ.”
*****
Ngày tháng làm cá mặn trôi qua nhanh như muối bỏ bể, tháng chín Thời Thần trở về Đại học W chạy xong một đống quy trình của sinh viên được miễn rồi không ngừng chân lại đến Đại học B tiếp.
Thời Thần bấm ngón tay tính toán, bẻ một ngón cộng thêm 5 năm học chương trình Tiến sĩ trực tiếp thì cô phải dành tổng cộng 6 năm ở trong phòng thí nghiệm.
Giáo sư hướng dẫn cô chọn tên là Khổng Nhẫn, một vị giáo sư vô cùng nổi tiếng trong lĩnh vực GIS, cũng là học trò của viện sĩ, là một người rất tốt.
Thời Thần sang đây làm việc giúp giáo sư mà không có ký túc xá, tình cờ một chị nghiên cứu sinh năm ba trong sư môn đang đi thực tập bên ngoài nên Khổng Nhẫn đã liên hệ với chị gái đó, để Thời Thần ở trong ký túc xá của chị ấy.
Mặc dù thành tích của Thời Thần rất tốt nhưng chẳng qua vẫn chỉ là sinh viên Đại học năm tư, trên con đường nghiên cứu khoa học này để so với các đàn anh đàn chị mạnh mẽ trong sư môn thì cô khá là…
Cùi bắp.
…Tuy rằng cô không muốn thừa nhận điều đó.
Vì vậy, Thời Thần rất có tự giác đảm nhận công việc chạy vặt, thỉnh thoảng cần người giúp đi đưa các loại tài liệu trong viện thì Thời Thần sẽ chủ động giơ tay.
Hơn nữa Thời Thần vừa xinh đẹp, tính cách lại tốt, học hành cũng nỗ lực nên cũng nhanh chóng trở nên quen thuộc với các đàn anh đàn chị trong phòng thí nghiệm.
Sáng thứ sáu, Thời Thần đang ngồi trên ghế của mình nghiêm túc xem luận văn thì thấy Khổng Nhẫn bước vào.
Đầu tiên Khổng Nhẫn đi một vòng quanh phòng thí nghiệm giải quyết vấn đề của các anh chị trước, sau đó đi thẳng về phía Thời Thần.
“Thời Thần.”
Cô ngẩng đầu đáp lại.
Khổng Nhẫn đặt một chồng tài liệu trong tay lên chỗ ngồi của cô: “Không phải chúng ta đang hợp tác một dự án với bên thầy Đoàn Học Lâm Khoa Máy tính Đại học Q sao, chỗ thầy Đoàn đang cần tài liệu này gấp, mà thầy chưa kịp sao thành bản mềm, hay thôi em gửi cho thầy ấy trước đi.”