Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 1)

Chương 198: Nhớ anh ăn ngủ không yên



Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Trước khi ngủ, Diệp Oản Oản có gửi một tin nhắn cho Tư Dạ Hàn, nội dung như sau:

[Thân ái, em rất nhớ anh. Mỗi ngày đều nhớ anh đến ăn ngủ không yên, em chuẩn bị xin giáo viên cho học ngoại trú, không ở ký túc xá nữa. Từ thứ sáu em sẽ chuyển về nhà, anh có vui không?]

Hiện nay Tần Nhược Hi đã từ thành phố Thâm trở về, cô muốn giữ chặt Tư Dạ Hàn hơn, hơn nữa sắp thi đại học rồi, có thể nhân cơ hội này nhờ Tư Dạ Hàn dạy kèm cho mình, đúng là một công đôi việc!

Không quá vài giây, đầu bên kia đã trả lời lại: [Ừ.]

Diệp Oản Oản rúc ở trong chăn trộm cười, thật muốn xem biểu cảm của Tư Dạ Hàn mỗi khi cô nhắn tin sến súa mà!

Thật bội phục tinh thần thép của anh, mỗi lần đều có thể bình tĩnh trả lời cô như vậy.

[Đại Bạch có ở nhà không? Em rất muốn chơi cùng nó.] Diệp Oản Oản cố hỏi thêm một câu nữa.

Ngao, thật là nhớ Đại Bạch mà.

Cũng không biết Đại Bạch có ở Cẩm Viên hay không.

Lần này một hồi lâu bên kia mới đáp lại: [Có.]

Thật tốt quá!

Nghĩ đến rau củ mình trồng và Đại Bạch đều ở Cẩm Viên, Diệp Oản Oản cảm thấy mình không còn bài xích căn nhà đó cho lắm.

Đêm khuya, Cẩm Viên.

Hứa Dịch đột nhiên bị ông chủ nhà mình gọi dậy, phân cho anh ta một nhiệm vụ.

Tư Dạ Hàn: "Tìm Slutte về."

"Hả?" Hứa Dịch há hốc mồm.

Nửa đêm nửa hôm kêu anh ta lên núi tìm Slutte?

Slutte không biết đang quanh quẩn ở đâu, bảo anh ta tìm bằng cách nào?

Đêm tối núi cao, ông chủ không sợ anh ta bị dã thú gặm sao?

"Còn có việc?" Tư Dạ Hàn ngước mắt nhìn anh ta.

"Không có, thuộc hạ đi ngay."

"Trước thứ sáu phải tìm được."

"Vâng." Hứa Dịch cười khổ nhận lệnh, mang người đi khắp núi tìm hổ.

Thật không ngờ vì hồng nhan muốn ngắm liền sai người đi tìm.

Còn quy định phải có trước thứ sáu nữa chứ!

Sáng hôm sau.

Diệp Oản Oản theo thói quen muốn trang điểm, lúc lấy dụng cụ ra mới chợt nhớ hôm qua mình đã lộ rồi, cho nên cần gì phải giấu nữa.

Tiếp tục che giấu chính là giấu đầu lòi đuôi, cho dù tai họa đến muốn trốn cũng không thoát được.

Diệp Oản Oản còn đang rối rắm, dưới lầu đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, cô còn loáng thoáng nghe được tên mình nữa.

"Chuyện gì vậy?" Diệp Oản Oản nhíu mày.

Giang Yên Nhiên từ ban công quay lại phòng nhìn cô, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng: "Cậu tự xem đi."

Diệp Oản Oản mê mang gãi đầu: "Hửm?"

Diệp Oản Oản buông bộ trang điểm trên tay, gãi gãi tóc, đứng dậy bước tới ban công.

"A a a a nữ thần! Nữ thần Oản Oản!"

"Ngao, bộ dáng mới rời khỏi giường của nữ thần thật là xinh đẹp."

"Nữ thần, tớ có một thứ muốn tặng cho cậu!"

Diệp Oản Oản vừa đi đến ban công, thiếu chút nữa đã bị tiếng hô hào ở bên dưới làm thủng màng nhĩ.

Lúc này cô mới thấy rõ, ở dưới lầu có một đám người đang vây quanh đen nghịt, phần lớn là những nam sinh ồn ào, thậm chí có người giơ cả băng rôn, viết cái gì mà: "Nhiệt liệt chúc mừng hoa hậu giảng đường mới của Thanh Hòa - Diệp Oản Oản" sau đó cùng nhau hô to.

Các phòng kí túc xá bên cạnh cũng mở cửa ra, tất cả nữ sinh đều đang xem náo nhiệt, e rằng chỉ sợ thiên hạ không loạn. Giáo viên quản lý kí túc xá đã nhắc nhở rất nhiều lần, nhưng đều không có tác dụng.

Trên trán Diệp Oản Oản hiện vài vạch đen, tuy rằng cô đã dự liệu sẽ có phiền phức, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng hơn tưởng tượng của cô nhiều như vậy.

Nhưng cũng khó trách, hôm qua có nhiều người quay phim chụp ảnh như vậy, chắc chắn việc đó đã sớm lan truyền khắp nơi rồi. Hơn nữa học sinh học hành buồn tẻ nhàm chán, một chút chuyện nhỏ cũng có thể bát quái thật lâu, huống chi là cảnh tượng đại bạo như hôm qua vậy.