Edit: Vân Linh Nhược Vũ.
Nhưng mà thay đổi, làm sao để thay đổi đây?
Tư Dạ Hàn quyền thế ngút trời, bóp chết cô so với bóp chết một con kiến càng dễ dàng hơn. Thứ mà anh ta muốn, tuyệt đối không có chuyện không có được.
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, cố gắng áp chế cảm giác sợ hãi đã khắc sâu vào trong xương tủy đối với Tư Dạ Hàn.
Nhất định sẽ có cách!
Ít nhất cô đã không còn là thiếu nữ ngu ngốc mặc cho người khác định đoạt như bảy năm trước nữa.
"Trời ơi! Oản Oản..." Bên tai đột nhiên truyền tới tiếng kêu kích động.
Nghe được giọng nói quen thuộc này, sống lưng Diệp Oản Oản nhất thời cứng đờ, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía cửa.
Ngay sau đó liền thấy khuôn mặt đến chết cô cũng không thể nào quên được.
Khuôn mặt quyến rũ mê người làm cho người khác không chút phòng bị đó chính là người bạn thân nhất ở kiếp trước của cô!
"Oản Oản, Tư Dạ Hàn sao có thể đối xử với cậu như vậy?" Trầm Mộng Kỳ xông lại, bắt lấy tay cô, nhìn vào cơ thể đầy vết bầm tím cùng đệm giường xốc xếch, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.
Diệp Oản Oản nhìn vào cánh tay bị bóp đến đau nhức của mình, lần này cô không có bỏ lỡ ánh mắt căm ghét và cười trên nỗi đau người khác của Trầm Mộng Kỳ.
"Oản Oản, cậu làm sao vậy? Cậu không sao chứ? Cậu đừng làm tớ sợ mà." Trầm Mộng Kỳ thấy ánh mắt Diệp Oản Oản quỷ dị, nghĩ rằng cô bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, liền sốt ruột hỏi không dứt.
Diệp Oản Oản ung dung rút tay mình về, lắc đầu: "Không có việc gì."
Năm đó cô bị Tư Dạ Hàn hành hạ thê thảm như vậy, không thể bỏ qua công lao của Trầm Mộng Kỳ.
Những chuyện của cô với Tư Dạ Hàn, cô không dám nói cho bất cứ ai, chỉ nói cho Trầm Mộng Kỳ, coi cô ta là người bạn mình tín nhiệm nhất, cũng không biết...
Trầm Mộng Kỳ từ sớm đã có tâm tư với Tư Dạ Hàn, luôn mong ước vị trí Tư thiếu phu nhân, ngoài mặt giả vờ giúp đỡ cô, nhưng thật ra là lợi dụng cơ hội để tới gần Tư Dạ Hàn.
Hơn nữa còn đi khắp nơi bêu xấu khiêu khích mối quan hệ giữa cô và Tư Dạ Hàn, khiến mỗi lần cô đều bị cơn thịnh nộ của anh ta hành hạ đến sống không bằng chết.
Mà cô không chỉ không phát hiện, lại còn cảm ơn Trầm Mộng Kỳ đã giúp mình "bày mưu xuất kế".
Nhìn khuôn mặt mình trong gương, Diệp Oản Oản không khỏi cười khổ.
Thật ra lúc Trầm Mộng Kỳ nghĩ ra chủ ý giả xấu này, cô ngược lại đồng ý rất nhanh.
Bất luận người khác thấy thế nào, chỉ cần để Tư Dạ Hàn chán ghét, cô đều có thể làm được.
Chỉ là, cô nghĩ sao cũng không ngờ tới, ngay cả cái bộ dạng ma quỷ này của mình, Tư Dạ Hàn vẫn có thể nuốt trôi.
"Đã thành như vậy sao có thể không sao được? Oản Oản, cậu đừng lo lắng, tớ nhất định sẽ giúp cậu." Trầm Mộng Kỳ bày ra vẻ thâm tình trọng nghĩa nói.
Trong lòng Diệp Oản Oản khẽ cười lạnh.
Giúp? Lại bắt đầu rồi.
Kiếp trước Trầm Mộng Kỳ cũng như vậy, trượng nghĩa muốn giúp cô rời đi, còn cố tình đi tìm Cố Việt Trạch hỗ trợ.
Kết quả cuối cùng chính là Trầm Mộng Kỳ đã sớm bán đứng cô, đem tin tức cô cùng Cố Việt Trạch "bỏ trốn" nói cho Tư Dạ Hàn.
Chuyện này đã khiến cho mâu thuẫn của cô và Tư Dạ Hàn trở nên gay gắt, tính tình của Tư Dạ Hàn càng trở nên khó dò, sự chiếm hữu đối với cô càng đáng sợ hơn, cô cũng hoàn toàn bị mất đi tự do.
Lấy năng lực hiện giờ của cô, đối cứng cùng Tư Dạ Hàn chẳng khác nào đi tìm đường chết.
Hết lần này đến lần khác, cô quật cường đến chín trâu cũng kéo không lại. Đối với lời nói của Trầm Mộng Kỳ chính là nói gì nghe nấy, một lần rồi lại một lần sứt đầu mẻ trán.
Thù của Diệp gia chưa trả, ba mẹ còn đang đợi cô về, cô còn muốn đem anh trai từ vũng lầy kéo lên, cô còn rất nhiều chuyện phải làm.
Điều kiện tiên quyết là cô phải có được tự do.
Cô phải ổn định mối quan hệ của mình với Tư Dạ Hàn, tuyệt đối không thể chọc giận anh ta, tự tạo cho mình một kẻ địch đáng sợ.
"Oản Oản, cậu đợi tớ!" Trầm Mộng Kỳ lại nói với Diệp Oản Oản một đống lời giả dối, sau đó liền rời đi.
Sau khi Trầm Mộng Kỳ đi, vẻ yếu ớt trên mặt Diệp Oản Oản bất chợt hóa thành vẻ lạnh lùng và chết lặng.
Mới vừa giật dây cô bỏ trốn một lần không được, lại tiếp tục muốn bày trò lần thứ hai, xem ra là không dồn cô vào chỗ chết sẽ không từ bỏ.
Vậy thì nhìn một chút...
Lần này ai sẽ chết trước.