Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Trong lòng Trầm Mộng Kỳ nhất thời cười lạnh.
Còn cho rằng lần này Diệp Oản Oản có chút cốt khí, hóa ra vẫn là đồ hèn!
Giả bộ đứng đắn cái gì?
Ánh mắt Trầm Mộng Kỳ chợt lóe lên, len lén đi tới sau lưng Diệp Oản Oản lấy điện thoại ra chụp một tấm, sau đó yên lặng đi ra ngoài.
Sau khi về kí túc xá, đương nhiên Trầm Mộng Kỳ không học mà lập tức gửi tin nhắn cho Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn cuối cùng cũng đá phế vật Diệp Oản Oản kia, đây chính là cơ hội tốt cho cô ta!
Tư Dạ Hàn là ai? Gia chủ của đệ nhất danh môn Tư gia, loại cấp bậc này, người bình thường như họ làm gì dám nhìn tới.
Mà cô ta không chỉ có số di động riêng của Tư Dạ Hàn, còn có thể tùy ý ra vào hoàng cung của Đế Đô - Cẩm Viên.
Nghĩ tới những thứ này, nghĩ tới một ngày cô ta có thể trở thành nữ chủ nhân của Cẩm Viên, tưởng tượng mọi người đều biết mối quan hệ giữa cô ta và Tư Dạ Hàn, Trầm Mộng Kỳ hưng phấn tới phát run.
Ngay cả đứa ngu ngốc như Diệp Oản Oản cũng có thể có được Tư Dạ Hàn, cô ta vì sao không thể.
Dù sao người đàn ông kia cũng đối xử khác biệt với mình như thế, không chỉ để cô ta tùy ý ra vào Cẩm Viên, còn tặng cho cô ta rất nhiều vật đắt tiền, chỉ cần cô ta gặp chuyện khó khăn, tới trước mặt anh ta nói một chút, anh ta sẽ giúp cô ta giải quyết ngay.
Gò má Trầm Mộng Kỳ đỏ ửng, trên mặt đầy vẻ ngọt ngào và tự tin. Chỉ cần cô ta cố gắng một chút, người đàn ông này sẽ thuộc về cô ta!
[Tư tiên sinh, nghe nói ngài cùng Oản Oản gây gổ, ngài có khỏe không? Ngài không cần lo lắng cho Oản Oản, tôi vừa mới đi thăm cô ấy, Oản Oản tốt vô cùng.]
Tin nhắn này được gửi kèm theo tấm ảnh Trầm Mộng Kỳ chụp lén khi nãy, tấm thư tình kia được chụp vô cùng rõ ràng.
Lấy nhãn lực của Tư Dạ Hàn, tuyệt đối sẽ phát hiện bức thư tình này viết cho Cố Việt Trạch.
Để anh ta biết sau khi Diệp Oản Oản rời khỏi mình không chỉ vô cùng khỏe mạnh, còn ngay lập tức cạn tàu ráo máng với Cố Việt Trạch.
Bây giờ cô ta phải thêm một ngọn đuốc, để Tư Dạ Hàn triệt để chán ghét Diệp Oản Oản, không có bất kỳ cơ hội hồi tâm chuyển ý nào.
Sau khi Trầm Mộng Kỳ rời đi, Diệp Oản Oản tiếp tục xem sách, nhưng lại có cảm giác mình quên mất cái gì.
Cô theo bản năng hướng về phía góc của bàn đọc sách.
Quả nhiên thấy được một góc của bức thư tình, là lúc trước cô viết cho Cố Việt Trạch, nhưng chưa viết xong nên vẫn ở đây.
Suýt chút nữa quên mất vật này.
Kiếp trước Tư Dạ Hàn nhốt cô, Diệp Oản Oản đương nhiên phản kháng. Lúc đó cô lấy cái chết ra đe dọa mới có thể trở lại trường học. Nhưng mà bởi vì Trầm Mộng Kỳ âm thầm khiêu khích, cô ở trường học không bao lâu, danh tiếng đều bị bôi đen cả.
Mà lúc trước thứ khiêu khích mối quan hệ của cô và Tư Dạ Hàn đầu tiên chính là bức thư tình này.
Kiếp này tuy tình huống có hơi bất đồng, vốn cô đã nói mình và Tư Dạ Hàn đã chia tay, nhưng Trầm Mộng Kỳ nhất định sẽ không buông tha cơ hội nào bôi đen cô trước mặt Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản nhặt bức thư tình kia, bút trong tay chuyển động, khóe miệng chậm rãi cong lên.
May là bức thư tình này vẫn là bản nháp, vẫn chưa đề tên người được nhận.
Cho nên, nó cũng có thể là viết cho Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản lấy điện thoại ra, chụp lấy bức thư này sau đó gửi cho Tư Dạ Hàn, còn kèm theo một icon hôn hôn nữa.