Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 2)

Chương 256: Hợp tác vui vẻ



Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Nghe Diệp Bạch lớn lối như thế, các cổ đông nghị luận ầm ĩ, ai không nghi ngờ thì cũng giễu cợt.

Chử Hồng Quang cười một tiếng: "Quả nhiên người trẻ tuổi rất tự tin! Được rồi, nói điều kiện của cậu đi."

Diệp Bạch lướt qua mọi người trong phòng một lần: "Điều kiện của Diệp mỗ..."

Diệp Bạch không nói tiếp, nhưng Chử Hồng Quang hiểu ngay ý của anh, phất tay cho mọi người trong phòng rời đi.

Trước khi đi, Chu Văn Bân hơi dừng lại bên người Diệp Bạch một chút, trừng mắt nhìn anh.

Đáng chết! Vốn dĩ chuyện này đã là ván đã đóng thuyền, lại bị tiểu tử này cứ vậy mà phá hỏng. Ông ta muốn xem một chút, một tên oắt con thì có thể làm ra chuyện gì!

Một lát sau, trong phòng họp chỉ còn lại Chử Hồng Quang và Diệp Bạch.

"Cậu có thể nói." Chử Hồng Quang gạt điếu xì gà.

Diệp Bạch ngồi ở ghế da đối diện, trực tiếp mở miệng: "Đầu tiên, tôi muốn vào Hoàn Cầu làm việc."

Chử Hồng Quang sảng khoái trả lời: "Cái này đơn giản! Nếu cậu có thể giúp Thiên Vũ giải trừ nguy cơ lần này, Hoàn Cầu đương nhiên hoan nghênh nhân tài như cậu. Vậy còn gì nữa không?"

Diệp Bạch hơi trầm ngâm trong chốc lát, sau đó tiếp tục mở miệng: "Thứ hai, tôi muốn một bất động sản do Chử tổng đứng tên."

Chử Hồng Quang hít một hơi xì gà, hơi nhướng mày: "Bất động sản tôi đứng tên rất nhiều, không biết cậu muốn chỗ nào?"

Diệp Bạch giấu một tia u ám trong đáy mắt, bình tĩnh mở miệng: "Kim Đô Bích Hải."

Nghe thanh niên nói, ngón tay của Chử Hồng Quang dừng lại trong chốc lát: "Cậu thật biết chọn."

Năm đó, sau khi gia đình của Diệp Thiệu Đình bị phá sản, nhà cửa đều bị tòa án đem ra đấu giá. Ông ta bởi vì ghét đối thủ một mất một còn này, liền mua căn nhà đó, coi như là chiến lợi phẩm.

Sắc mặt của Diệp Bạch không thay đổi, anh cười cười lên tiếng: "Khu vực này là khu vô giá của Đế Đô, tôi chẳng qua chỉ là một tục nhân."

Chử Hồng Quang tỏ vẻ đã hiểu: "Có thể, không có vấn đề."

Nghe đối phương khẳng định, sắc mặt của Diệp Bạch không dễ phát giác mà buông lỏng mấy phần, anh đứng lên nói: "Vậy thì Chử tổng, hợp tác vui vẻ!"

"Hợp tác vui vẻ! Chử mỗ chờ tin tốt của cậu!"

Sau khi bàn điều kiện xong, Chử Hồng Quang khách khí tiễn Diệp Bạch ra khỏi công ty.

Đến khi ra khỏi Hoàn Cầu, thần kinh của Diệp Oản Oản mới thả lỏng, cô đưa ngón tay ra tùy ý chỉnh lại cổ áo, nhè nhẹ thở ra một hơi.

Mặc dù có chút khó khăn, nhưng cuối cùng cũng xong rồi.

Dù sao đây cũng là lần tiên cô giả nam. Trước khi đi cô quả thật rất căng thẳng, nhưng khi tới nơi, cô lại phát hiện mình có thể diễn vai một người đàn ông một cách vô cùng tự nhiên.

Kiếp trước cô đã phát hiện mình có khả năng lí giải và bắt chước đủ loại nhân vật. Đời này sau khi đọc vô số sách chuyên nghiệp, dường như hiệu quả lại càng tốt hơn rồi. Loại thiên phú này quả thật vô cùng có lợi với cô.

Diệp Oản Oản đang chuẩn bị về nhà thì đột nhiên bị một giọng nam khàn khàn kéo lại.

"Diệp tiên sinh, xin dừng bước."

Diệp Oản Oản dừng chân lại, quay đầu lễ phép gật đầu chào hỏi với người kia: "Hàn tiên sinh."

Người luôn luôn tự tin xuất hiện chói mắt trước mặt công chúng như Hàn Thiên Vũ lúc này lại hơi mệt mỏi, quầng đen ở dưới mí mắt anh như thể mây đen xâm chiếm mặt trời, tạo cảm giác vô cùng tiều tụy.

Đôi mắt của Hàn Thiên Vũ rơi trên đôi môi của Diệp Oản Oản, anh hơi ngẩn người.

Thiếu niên trước mắt có một làn da trắng mịn như tuyết, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện lộ ra dưới cổ áo sơ mi, hai con ngươi phảng phất như phản chiếu cả dải ngân hà, đôi mắt của thiếu niên chuyển động dưới ánh nắng, cơ hồ khiến người khác không rời mắt nổi.

Rõ ràng vẻ xinh đẹp này rất giống vẻ đẹp của một cô gái, nhưng giọng của người này lại không có chút nữ tính nào cả. Gò má của "cậu ấy" mang theo sự ác liệt, đáy mắt lại thờ ơ như không đếm xỉa tới việc gì, những việc này đã chứng tỏ "cậu ấy" chí hà một một người đàn ông vô cùng có mị lực.

Ngón tay của Hàn Thiên Vũ siết chặt lại: "Bất luận mục đích của cậu là gì, tôi vẫn phải cảm ơn vì cậu đã tin tưởng tôi."

Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười, vẻ ác liệt trên quầng trán trong nháy mắt hòa tan, giống như có thể xua hết những bụi bẩn của nhân gian: "Không cần khách khí, bạn của tôi là fan của cậu, cô ấy rất thích cậu, tôi cũng thế."

Hàn Thiên Vũ đã nghe rất nhiều lời khen như vậy, nhưng bây giờ lại đột nhiên nhớ đến thời điểm khi mới xuất đạo, lần đầu gặp fan ở trên đường.

Sự lạnh giá trong tim như thể được một dòng nước ấm rót qua, ấm áp đến tận tâm can.