Khi Giá Đông Gặp Nắng Gắt (Quyển 3)

Chương 527: Ngẫu nhiên gặp



Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Rất nhanh, phim bắt đầu chiếu.

Hình ảnh chuyển từ non xanh nước biếc đến cung đường Trường An rộn ràng náo nhiệt, khiến người xem như hòa vào niên đại phồn hoa thịnh thế này.

Tiếp theo, một tiểu viện cổ kính thanh u hiện ra, vài đóa hóa sen nhẹ nhàng lay động trong gió, cá chép bơi lội trong hồ. Trong cửa sổ, một bạch y nữ tử đang rũ mắt, lẳng lặng thêu hoa.

Cảnh thứ nhất xuất hiện, mọi người đều sáng mắt lên.

Đã quen với hình tượng ngự tỷ kiều diễm của Kiều Khả Hâm, đây là lần đầu tiên họ thấy cô ấy dịu dàng như vậy.

Không khỏi khiến người ta nghĩ đến câu: 

"Mĩ nhân cúi đầu ôn nhu như nước

Tựa hoa sen không thắng gió thẹn thùng"

Diệp Oản Oản không nhịn được tấm tắc khen: "Ồ, nữ thần của em thật hợp với phong cách nhẹ nhàng, nhưng mà em càng mong chờ hình tượng nữ đế của chị ấy hơn."

Tư Dạ Hàn đang xem, nghe vậy thì nhìn thoáng qua bạn gái mình.

Diệp Oản Oản ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu chăm chú thưởng thức nữ thần.

Bộ Tĩnh Thù Truyện này là một bộ phim nữ chủ, kể về con đường trở thành nữ đế của một tiểu thư khuê phòng, không kết hôn, chỉ làm bạn với quyền lực.

Xuyên suốt bộ phim này là cuộc đời của Tĩnh Thù từ thiếu nữ mười sáu tuổi ngây thơ cho đến nữ đế trung niên. Kiều Khả Hâm là người diễn vai Tĩnh Thù xuyên suốt bộ phim, yêu cầu kĩ thuật diễn xuất cao.

Những nghệ sĩ như Kiều Khả Hâm, nếu muốn lấy giải thưởng, phần lớn đều phải hi sinh, chịu giả xấu. Không phải diễn thôn nữ tri thức thì cũng là vai người mẹ đáng thương, như vậy mới đột phá kĩ thuật diễn xuất.

Lần này hình tượng của Kiều Khả Hâm rõ ràng không chiếm ưu thế, cốt truyện cũng được thay đổi theo hướng thương mại hóa. Hơn nữa thể chất hút scandal của cô ấy, cho nên bộ phim này rất ít được xem trọng.

Nhưng mà nếu nói về phim thương mại, bộ phim này hiển nhiên thành công. Nữ chính là Kiều Khả Hâm, nhạc phim do Hàn Thiên Vũ trình bày, phá kỉ lục vô số phòng vé, nhạc cuối phim cũng bá chiếm đầu bảng âm nhạc.

Trong phòng chiếu phim lúc này, ai nấy đều nhìn không chớp mắt, cảm giác thật sự rất được.

Phản ứng của Tư Dạ Hàn cũng tốt hơn cô đoán rất nhiều, ít nhất anh không bày ra bộ dạng không kiên nhẫn.

Diệp Oản Oản nhịn không được, hỏi: "Bảo bảo, anh thấy bộ phim này thế nào?"

Tư Dạ Hàn trả lời: "Không tệ."

Diệp Oản Oản sáng mắt, cả Tư Dạ Hàn cũng nói không tệ, khó trách đạt giải nha!

Diệp Oản Oản đang muốn nói tiếp, lại mơ hồ nghe phong phanh ai đó gọi "Diệp Bạch".

À rế?

Cô nghe lầm à? 

Diệp Oản Oản nhìn xuống hàng phía trước, ngồi trước mặt cô và Tư Dạ Hàn là một nam một nữ, trong rạp chiếu phim tối tăm, chỉ mơ hồ thấy hai người họ mang khẩu trang.

Xem phim còn đeo khẩu trang? Hơn nữa hai dáng người này sao lại quen mắt thế nhỉ?

Diệp Oản Oản càng thêm nghi hoặc, cô nghiêng người về trước, cố dựng tai nghe lén.

"Diệp Bạch? Là tiểu soái ca lần trước sao?"

"Khụ, đúng vậy, nói không chừng điều Diệp Bạch nói sẽ thành thật đấy! Em cũng cảm thấy bộ phim này không tồi. Phim thương mại thì sao? Ai quy định phim thương mại không thể đoạt giải?"

"Hầu như mọi người đều nói chị đừng ôm hi vọng quá lớn, bởi vì sợ chị sẽ thất vọng. Tiểu soái ca kia là người đầu tiên thề son thề sắt nói chị nhất định sẽ lấy được giải thưởng."