Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Không có gì ạ, chỉ là rảnh rỗi nói vài câu. Ba, mẹ, chúng ta đi thôi!" Diệp Oản Oản lo mẹ mình đối mặt với mẹ con Lương Mỹ Huyên sẽ cảm thấy khó chịu, cũng không muốn ở đây thêm nữa.
Gia đình họ chuẩn bị rời đi, Lương Mỹ Huyên đột nhiên gọi Diệp Thiệu Đình lại: "Diệp Thiệu Đình!"
Diệp Thiệu Đình dừng bước.
Lương Mỹ Huyên cười lạnh nói tiếp: "Anh sẽ hối hận vì quyết định lúc trước!"
Diệp Thiệu Đình xoay người, ánh mắt lạnh băng không có một tí nhiệt độ: "Tôi không hối hận về bất cứ quyết định nào của mình. Nếu như nhất định phải có hối hận, tôi chỉ hối hận vì lúc trước đã đồng ý với Uyển Quân cho cô ở nhờ, dẫn sói vào nhà!"
"Diệp Thiệu Đình, anh..."
Diệp Thiệu Đình không để ý tới bà ta, che chở vợ mình rời đi.
Sau khi đưa ba mẹ về nhà, trên xe.
Vừa rồi còn ba mẹ nên khó nói chuyện, bây giờ Diệp Mộ Phàm không nhịn được nữa mà bắt đầu phỉ nhổ: "Nếu không phải vì ba mẹ, anh thật không muốn ăn bữa cơm đó, ghê tởm chết anh! Đúng rồi, Oản Oản, chuyện này cần nói cho ba mẹ không?"
Diệp Oản Oản đáp: "Thôi, không nên nói, trong lòng ba mẹ không giấu được chuyện gì nữa đâu, đừng để bị người khác nhìn ra, cũng đỡ khiến ba mẹ lo lắng."
Diệp Mộ Phàm gật đầu: "OK."
Diệp Oản Oản nhìn sang phía Diệp Mộ Phàm: "Sau khi rời Tụ Tinh, anh đã định đi đâu chưa?"
Diệp Mộ Phàm như thể bị rút cạn mọi sức lực, anh dựa lưng trên ghế phụ, sắc mặt buồn bã: "Anh... không biết..."
Cho dù không ngồi tù thì sao, cuộc sống của anh vẫn không có bất kì hi vọng gì.
"Đến công ty của Diệp gia chắc chắn không được rồi, cho dù ông bà nội đã tha thứ, anh cũng không trở về, đến địa bàn của Diệp Thiệu An thì khác gì dê vào miệng cọp..." Đối với việc này, trong lòng Diệp Mộ Phàm rất rõ.
Anh được tâng bốc mà lớn lên, sao có thể chịu được chênh lệch như vậy, cộng thêm anh làm ở công ty đã lâu, quá dễ để bắt lấy nhược điểm và sai lầm.
Cuối cùng dưới cơn tức giận, anh đã đánh Diệp Thiệu An một trận, rời khỏi công ty, hơn nữa còn tuyên bố với ông bà nội là mình sẽ không bao giờ trở về.
Nếu lại lần nữa làm dưới trướng Diệp Thiệu An, anh không cần nghĩ cũng biết mình sẽ có kết cục gì.
Ba bị rơi đài, anh không quyền thế không bối cảnh, thành tựu ở giới thời trang trong hai năm này đều bị Hà Tuấn Thành chiếm lấy, anh hai bàn tay trắng, lấy cái gì mà đấu với Diệp Thiệu An?
Lúc này, một trận chuông di động vang lên, trên màn hình hiển thị tên người gọi là Hà Tuấn Thành.
"Alo."
Di động vừa được kết nối, đầu bên kia lập tức truyền đến giọng nói giận dữ của Hà Tuấn Thành: "Cả ngày nay cậu đi đâu? Công ty còn một đống chuyện đang chờ cậu giải quyết, cậu không biết sao!"
"Mày chắc chắn mày đang nói chuyện với tao chứ?"
Nghĩ đến việc nếu Diệp Mộ Phàm rời đi sẽ để lại bao nhiêu rắc rối, còn có thiết kế tạo hình cho bộ phim mới, giọng Hà Tuấn Thành dịu lại, thành khẩn nói: "Mộ Phàm à, tôi khuyên cậu nên thức thời một chút. Chỉ cần cậu đồng ý tiếp tục giúp tôi làm việc, tôi có thể cho cậu thêm 3000... không, thêm 5000 tệ!"
Diệp Mộ Phàm nhìn chằm chằm di động, trực tiếp trả về năm chữ: "Tao, giúp, mẹ, mày, đấy!"
"Cậu... được... được lắm! Diệp Mộ Phàm, tôi muốn xem cậu có thể làm gì, đến lúc đó cậu đừng đến khóc lóc cầu xin tôi!"
"SHIT!" Diệp Mộ Phàm tức giận trực tiếp cúp máy.
Diệp Oản Oản nghiêng đầu nhìn Diệp Mộ Phàm: "Đến chỗ em đi."