Trong nhà ma, khi Tần Sở áp sát lên cổ tôi, tôi đã cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Cô ấy khóc.
Lòng tôi như bị một bàn tay bóp nghẹn, vừa chua xót vừa khó chịu.
Cô ấy đẹp hơn khi cười, như trong bức ảnh đó vậy.
1
Khả năng học tập của Tần Sở thật sự khiến tôi kinh ngạc.
Cô ấy là sinh viên giỏi cơ mà?
Cô ấy không chịu học bơi tự do, không chịu học cách thở, nhất quyết đòi học kiểu bơi ếch.
“Tớ sợ cảm giác nước tràn vào ngực…”
Giọng cô ấy run run, hơi dè dặt.
Quả nhiên tôi không nên nghe theo lời cô ấy nói.
“Cậu dùng chân đạp nước… nhanh hơn một chút…”
Cô ấy cứ như kiểu nghe không hiểu, hai chân cứng đơ như khúc gỗ.
Tôi buông một tay khỏi eo cô ấy, định dùng tay kia đỡ eo, tay còn lại điều chỉnh động tác chân cho cô ấy.
Bỗng nhiên cô ấy hét lên một tiếng, giống như mèo bị giẫm đuôi.
Ngay giây sau, nước bắn tung tóe, một đôi tay mềm mại bám chặt lấy cổ tôi, khuôn mặt lạnh ngắt lướt qua má phải tôi.
“Cậu đừng! Đừng buông tay!”
Cô ấy hơi hoảng hồn.
Lần này khác lúc ở trong nhà ma, thân thể mềm mại của cô gái gần như nằm gọn trong lòng tôi, hai tay cô ấy vẫn đang siết chặt, mỗi tấc da khi chạm vào đều như bắ n ra một tràng pháo hoa.
Tiếng nổ vang lên trước mắt tôi, làm rung sợi dây lý trí mỏng manh trong não tôi.
Tôi ôm lấy hai chân cô ấy, đi thẳng về phía hồ bơi.
Có điểm tựa nên cô ấy bình tĩnh lại, lại nghi ngờ hỏi:
“Ủa? Không học nữa à?”
Tôi nghe thấy giọng nói của chính mình, như thể cố gắng nặn ra từ cổ họng, khàn khàn và trầm thấp:
“Hôm nay đến đây thôi.”
Tôi ôm Tần Sở vào bờ, cô ấy tháo kính bơi ra khỏi đầu, vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp.
Dường như bất kể động tác nào mà cô ấy làm đều vô cùng đẹp mắt.
“Cậu không lên à?”
Cô ấy hơi ngạc nhiên hỏi.
“Tớ… đợi một chút.”
Tôi sợ cô ấy nhận ra, nên vô thức liếc nhìn cô ấy một cái.
Có lẽ do cô ấy vừa bị sặc nước, khóe môi còn lấm tấm nước chưa lau khô, trông càng đỏ mọng ướt át.
Đôi mắt đeo kính bơi bị ép quá chặt, khi vừa tháo ra, đuôi mắt hiện lên một vệt đỏ, như được tô điểm một đóa hoa đào.
Tôi nhắm mắt lại.
Đúng là đòi mạng mà.
2
Tôi có cảm giác không bình thường với Tần Sở.
Và tôi cũng không định mặc kệ chuyện này.
Vài ngày sau, Tần Sở không hề liên lạc hẹn gặp tôi.
Để giữ lời hứa với cô ấy, tôi từ chối mọi lời mời tham gia hoạt động của đám Trần Mộ.
Nhưng mà, có những người mà bạn không thể trốn tránh.
Vài ngày trước tôi nhờ bạn đặt mua hộ một chiếc bàn phím, hôm nay có thời gian rảnh nên tôi đến lấy.
Vừa bước vào trung tâm thương mại, tôi đã đụng mặt Tần Sở và bạn cùng phòng của cô ấy.
Thành phố T có 20 triệu dân, đúng thật là điên rồ.
Hôm nay Tần Sở mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, lộ ra mắt cá chân thon thả.
Lúc này, đôi mắt cá chân đó đang lắc lư chạy về phía tôi.
“Thật trùng hợp, cậu cũng đến mua sắm à?”
“Ừ.”
Tôi đang định tìm một cái cớ để chào tạm biệt thì lại nghe cô ấy nói:
“Ủa? Sao họ lại biến mất hết rồi?”
Tôi ngẩng đầu, quả nhiên đã không thấy bóng dáng ba người vừa nãy đâu nữa.
…
“Cậu dọa bạn tớ chạy hết rồi, hay cậu đi mua sắm với tớ nhé ~ Nghỉ hè tớ định đi thực tập, muốn mua vài bộ trang phục công sở ~”
Cô ấy nghiêng đầu, má phúng phính, mắt sáng long lanh nhìn tôi.
“Ừ.”
Tâm trạng cô ấy có vẻ rất tốt, bước chân cũng có chút nhún nhảy.
Tôi không tự chủ được mà nhìn theo bóng dáng cô ấy, khẽ nhếch môi.
Tất cả những thứ này đều dừng lại khi nhìn thấy Trần Cầm.
Cô ấy quen thuộc dắt tôi đi vào một cửa hàng, là một thương hiệu quốc tế nổi tiếng, vừa bước vào cửa hàng lại đột nhiên khựng lại, kéo tay tôi đi ra ngoài.
“Cửa hàng này không đẹp lại còn đắt. Chúng ta đi dạo chỗ khác~”
Tôi vừa bị cô ấy kéo tay đi ra ngoài thì nhìn thấy Trần Cầm đứng cách đó ba bước chân.
Bà ta đang nói chuyện với vài người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt, vẻ mặt rạng rỡ.
Mẹ kế của tôi, đồng thời cũng là… dì của tôi.
Em gái ruột của mẹ tôi, chưa đầy nửa năm sau khi mẹ tôi qua đời đã leo lên giường chồng của chị gái, dọn vào nhà của chị gái.
Còn đi rêu rao khắp nơi về thứ tình yêu ghê tởm của hai người họ.
Thật là mỉa mai.
Trần Cầm nhìn thấy tôi thì cũng bất ngờ, nhưng ánh mắt lại đầy sự châm biếm:
“Ây dà, đây chẳng phải là Cố Duy sao?”
Bà ta lại liếc nhìn Tần Sở, giọng mỉa mai:
“Có bạn gái rồi à? Không chịu học hành đàng hoàng, yêu đương cái gì? Tương lai tốt nghiệp định làm gì? Chẳng lẽ định hai mươi mấy tuổi rồi vẫn sống dựa vào bố mình à?”
Trần Cầm có một đứa con trai hơn tôi một tuổi, từ trước đến nay luôn tự nhận mình là “con cưng của trời”.
Cũng chính vì anh ta, Trần Cầm vốn dĩ đối xử với tôi khá ôn hòa, theo năm tháng lại coi tôi như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Tôi vốn dĩ coi bà ta như không khí, đang chuẩn bị cùng Tần Sở rời đi thì thấy người phụ nữ kia lại đắc ý mở lời:
“Trình Siêu nhà chúng tôi, không nói đến việc năm nào cũng được học bổng quốc gia, tháng trước còn nhận được offer của công ty tư nhân Phổ Đồng, sắp bước chân vào giới tài chính rồi, nếu không phải vì dịch bệnh ảnh hưởng không thể ra nước ngoài thì chắc chắn thằng bé sẽ là tinh anh Phố Wall đó~”
Tôi thậm chí còn không thèm liếc nhìn bà ta lấy một cái, nhưng bước chân lại khựng lại.
Là do bị Tần Sở kéo lại.
Bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô ấy nắm lấy tay tôi, lực rất nhỏ nhưng lại vô cùng kiên định.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào Trần Cầm, thẳng thắn và lạnh lùng, Trần Cầm vô thức né tránh ánh mắt của cô ấy.
Cô ấy từ từ cong môi cười, giọng nói thân mật và dịu dàng:
“Dì ơi, con trai dì tốt nghiệp trường nào ạ? Cháu cũng học tài chính, sau này có khi là đồng nghiệp đó~”
Trần Cầm bị cô ấy đột nhiên thay đổi dọa sợ, hơi ngây ra, trả lời theo bản năng:
“Đại học F.”
Ý cười của cô ấy càng sâu hơn.
“Oa~ Đại học F nha~”
Cô ấy kéo dài âm cuối, dài đến mức ẩn chứa ý tứ khiến người ta rất khó chịu, quả nhiên sắc mặt của Trần Cầm thay đổi.
Cô ấy không đợi bà ta nói chuyện, lập tức lại cười nói:
“Cháu nói sao lại có thể vào được Phổ Đồng, hóa ra là đại học F.”
Cô gái cười lên mềm mại, giọng nói cũng ngọt ngào vô cùng, khiến người ta cảm thấy gần gũi.
Trần Cầm thích nhất nghe người ta khen con trai mình, quả nhiên cũng vui vẻ chuẩn bị tiếp lời.
Cô ấy không cho bà ta cơ hội:
“Như cháu và Cố Duy đây, học đại học T.”
“Cháu thì năm nào cũng nhận học bổng quốc gia đến mức mềm tay, nhưng mà tiền học bổng quốc gia của đại học T và đại học F khác nhau một trời một vực đó~”
“À, đúng rồi, cháu cũng đã nhận được offer từ một công ty đầu tư rồi.”
Cô ấy cong môi,
“Nhưng chỉ là công ty tư nhân M thôi. Chắc là dì đã nghe qua công ty tư nhân M rồi nhỉ, là quỹ có quy mô lớn hơn Phổ Đồng Capital hàng chục lần á. Sinh viên đại học T bọn cháu ấy à, sẽ không làm cho mấy quỹ vớ vẩn như này đâu, không thì sau này họp lớp cũng không ngẩng đầu lên được, mất mặt lắm!”
Cô ấy không để ý sắc mặt Trần Cầm đã tối sầm lại, giả vờ như vừa nhớ ra điều gì đó:
“Ôi! Dì ơi, cháu quên mất, trụ sở chính của M Capital cũng nằm ở Phố Wall đấy! Dì nói tinh anh Phố Wall chắc là nói về cháu nhỉ!”
Cô ấy đột nhiên che miệng, vẻ mặt hoảng hốt:
“Á! Dì ơi~ Cháu không có ý nói con trai dì là kẻ vô dụng làm việc cho công ty dởm đâu.”
Cô ấy cau mày, vẻ mặt hơi ấm ức:
“Dù sao thì mấy người học giỏi như chúng cháu đôi khi cũng không biết cách giao tiếp tốt.”
Trần Cầm tức giận đến run cả tay.
Cô ấy vội vàng nói thêm một câu, vẻ mặt an ủi:
“Dì cũng đừng trách con trai dì khoác lác, dù sao tầm nhìn của cậu ấy cũng hạn hẹp, không biết còn có người khác giỏi hơn cậu ấy nhiều! Cậu ấy không cố ý lừa dì đâu!”