Khi Giỏi Giang Đụng Độ Ngổ Ngáo

Chương 7: Phần 02



Edit: Quýt

Beta: Amin, Maria



9

Nhập vào dãy số quen thuộc, tôi có hơi chần chừ, nhấn nút tìm kiếm.

Hiện lên hàng chữ to màu xám chói mắt “Người dùng không tồn tại”.

Shit!

Tôi kiềm chế sự khó chịu trong lòng, gọi điện thoại tới.

“Alo?”

Giọng nói ở phía bên kia điện thoại vẫn dịu dàng như trước, như hồ nước mùa xuân trong nháy mắt xoa dịu cảm xúc đang phập phồng của tôi.

“Tôi là Cố Duy.”

“À, vậy ngày mai cậu có tới ăn cơm không?”

Cô ấy không hề ngạc nhiên, lần đầu nói chuyện điện thoại cũng không hề có cảm giác khoảng cách, hỏi chuyện rất tự nhiên.

Rõ ràng… là hai người mới gặp nhau có một lần.

“Ừm.”

“Mười hai giờ trưa, tại Cẩm Viên gần cổng trường.”

“Được.”

“Vậy ngày mai gặp.”

“Ừm.”

Hai bên đột nhiên rơi vào im lặng.

Hơn nửa giây sau, giọng của cô ấy lại vang lên:

“Vậy không có việc gì nữa, tôi cúp…”

“Cậu… wechat của cậu là gì?”

Tôi hỏi trước khi cô ấy cúp máy, lại nói thêm một câu nữa.

“Liên lạc qua điện thoại không tiện lắm.”

Cô ấy cười rộ lên, cách một cái điện thoại nhưng vẫn có cảm giác giống như có thứ gì đó mềm mại trêu chọc ở trong lòng, ngứa ngáy.

“Wechat của cậu có phải là số điện thoại không? Để tôi add cậu.”

Một phút sau, tôi nhận được thông báo xác nhận trên màn hình.

Ảnh đại diện là một con mèo trắng nheo mắt, trông cực kỳ giống chủ nhân của nó.

10

Bạn cùng phòng của Tần Sở trông rất giống nhau (đây là lợi ích của việc có bạn trai mù mặt đó các bạn ơi! Ngoại trừ bạn ra thì những người khác trên thế giới đều na ná nhau hahaha, rất có cảm giác an toàn), tính cách cũng rất nhiệt tình.

Bạn cùng phòng A ngồi xuống đã nói luôn:

“Anh Cố đẹp trai, bọn tôi muốn hẹn cậu mà khó thật đấy! Mấy lần nói muốn cùng cậu ăn một bữa cơm đều bị Sở Sở một mực từ chối!”

Bạn cùng phòng B và C mạnh mẽ phụ họa:

“Đúng vậy, đúng vậy! Giống như hoàn toàn không muốn để cho chúng tôi gặp cậu vậy!”

“Nếu không phải chúng tôi lấy “Quy định ký túc xá” ra dằn mặt cậu ấy thì chắc chắn hôm nay bọn tôi cũng không thể ăn bữa cơm này!”



Đúng là không thể tin mấy lời xà lơ của Trần Mộ mà, một chữ cũng không thể! Cô ấy hoàn toàn không muốn để cho tôi tới!

Sau đó các cô ấy bắt đầu im lặng đầy bất thường, ăn xong bữa cơm trầm lặng này, một người trong số bạn cùng phòng ABC mở miệng:

“Buổi chiều… chúng ta đi nhà ma chơi đi!”

Trong giọng nói mang theo một chút sợ hãi là lạ.

Hai người còn lại trong nhóm bạn cùng phòng ABC cũng vừa vùi mặt vào trong bát vừa lí nhí nói:

“Đúng đúng đúng, bọn mình cũng muốn đi…”

Tôi nhìn về phía Tần Sở, cô ấy đang tao nhã cầm khăn giấy lau miệng, trên mặt thì mang theo ý cười.

????