Khi Học Bá Xuyên Thành Hào Môn Phế Sài

Chương 70: Canh hai



Nửa tiếng sau, các bạn học sinh tự phân tổ cũng đã có kết quả rõ ràng.

Mấy học sinh của trung học phụ thuộc Diên Tân hợp thành một tổ nhỏ, các thành viên trong tổ đều là những học sinh xuất sắc của trường.

Mà các tổ khác, chỉ có rất ít tổ có học sinh bình thường gia nhập, đại đa số là học sinh bình thường hợp thành một tổ với học sinh hình thường, học sinh giỏi cùng với học sinh giỏi hợp thành một tổ.

Vì thế có không ít học sinh ở những tổ bình thường đều nhìn Quý Trì bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Lần tập huấn này dùng chế độ loại trực tiếp,  những người bị loại đầu tiên chắc chắn chính là 20 học sinh bình thường họ.

Trong tổ của Quý Trì đều là những học sinh xuất sắc, rõ ràng là muốn đưa cậu ta cùng bay. Cũng không biết cậu ta gặp vận may gì, lần này chắc chắn có thể kiên trì đến cuối cùng.

Quý Trì cảm thấy, cũng không phải hoàn toàn là do may mắn đâu, chủ yếu vẫn là do ngay từ đầu cậu ta tinh mắt có tầm nhìn xa, làm vật trang sức ôm chân cho chị đại Ôn Niệm Niệm.

Kết quả phân tổ hiện tại là điều mà Lục Hoành đã dự đoán được từ sớm. Suy cho cùng, ai cũng có tâm lý hướng lợi tránh hại.

Sĩ khí của những nhóm học sinh xuất sắc tăng vọt, tràn đầy tự tin, mà những nhóm học sinh bình thường bên này thì sĩ khí tụt xuống.

“Tình hình phân nhóm hiện tại, cũng không thể quyết định kết quả của các trận đấu sau này.”

Lục Hoành an ủi họ nói: “Cũng không phải những tổ nhóm toàn các học sinh xuất sắc là tốt nhất, điều này… các trò sẽ sớm biết thôi.”

Vừa nói chuyện, Lục Hoành đưa họ đi ra sân thể dục.

Có một vài chiếc lều dù màu đỏ được dựng trên sân thể dục, có các nhân viên của bộ phận hậu cần nhà trường đang đi lại bận rộn, giúp các học sinh phân phát đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, có chậu rửa, bộ chăn ga gối cùng với bộ ruột chăn, còn có bàn chải đánh răng và khăn mặt v.v.v....

Các bạn học sinh lần lượt xếp hàng, lãnh đồ dùng của mình.

Nhưng mà tay của mọi người đều không thể cầm hết được đồ, chỉ có thể đặt rải rác trên mặt đất.

Chờ tất cả học sinh đều đã lĩnh xong đồ dùng hằng ngày, thầy Lục Hoành chỉ chỉ vào hai khu nhà kí túc xá của học sinh ở cuối sân thể dục, nói với họ: “Bên trái là ký túc xá của nữ sinh, bên phải là kí túc xá của nam sinh, bây giờ các trò có thể mang đồ dùng và hành lý của của mình tới ký túc.”

Các bạn học sinh dõi mắt nhìn theo, hai tòa nhà kí túc xá nhỏ nhỏ, cách sân thể dục một đoạn khá xa.

Lúc này, có học sinh nam mập mạp giơ tay hỏi: “Thầy Lục, có xe ba gác chở hành lý giúp chúng em không ạ.”

“Đúng vậy đúng vậy, hai tay em còn chẳng cầm được hết chăn nệm và chậu rửa mặt, đừng nói đến hành lý của em nữa!”

“Nếu phải  đi đi đi lại, thì quá mất công, thầy ơi, mãnh liệt xin có xe ba gác tới giúp!”

Lục Hoành mỉm cười, nói: “Không có xe ba gác, đây là đồ dùng của chính các trò, các trò cần phải tự mình mang tới kí túc. Ngoài ra, các trò chỉ có một cơ hội, không được mang về một chút đồ, rồi quay lại lấy số còn lại.”

Vừa mới dứt lời, các bạn học sinh lập tức bàn tán xôn xao: “A, sao lại như vậy.”

“Đây… Đây là gì vậy?”

“Là bắt đầu khảo sát đánh giá rồi sao?”

Lục Hoành gật đầu nói: “Không sai, đã bắt đầu kiểm tra rồi.”

Các bạn học sinh lẩm bẩm nói: “Nhưng điều này quá là trái với lẽ thường, biết rõ chúng em không thể cùng một lúc mang được nhiều đồ như vậy trong một lần.”

Lục Hoành tiếp tục nói: “Các trò có thể chọn mang theo cái gì bỏ lại cái gì, tóm lại, đồ mà các trò bỏ lại, sẽ không được sử dụng trong một tháng này.”

“A, sao lại như thế chứ!”

“Cái này là làm khó người khác quá rồi!”

“Chúng em tới đây để thi, không phải tới để thể nghiệm cuộc sống khó khăn!”

Lục Hoành nói: “Cuộc sống không phải chính là chuyện gì vật gì có thể buông bỏ thì buông bỏ, không thể buông bỏ thì kiên trì nắm giữ, chuyện gì vật gì quan trọng thì cần, không quan trọng thì không cần sao, đợi khi các trò ra ngoài xã hội sẽ hiểu, xã hội này, mọi chuyện sao có thể đều như các trò mong muốn, thường thường có được một ít rồi cũng sẽ mất đi một ít.”

Thầy nói như vậy, các bạn học cũng đều ngừng phàn nàn.

Xem ra, kiểm tra của trại tập huấn lần này, họ nghĩ là quá đơn giản, vốn tưởng rằng hằng ngày đều là thi, thi rồi lại thi.

Thi thì họ là không sợ, suy cho cùng thì cũng đã thi từ nhỏ đến lớn, nhưng không ngờ tới vẫn chưa đặt chân xuống, thì đã gặp phải một bài kiểm tra cuộc sống kỳ quái hiếm lạ như vậy.

Các bạn học sinh ủ rũ mở vali hành lý ra, đưa ra lựa chọn giữ hay bỏ cho những món đồ cần thiết phải sử dụng trong vòng một tháng này.

Không ít phụ huynh của các học sinh để đồ ăn vặt bánh quy vào vali của họ, những đồ vật giặt thay quần áo, nhồi nhét đầy vali, họ lúc này cũng phải lấy ra từng cái một, thay bằng những thứ cần thiết sử dụng hằng ngày như kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn rửa mặt v.v.v....

Ôn Niệm Niệm nhìn thấy họ chọn cái này, bỏ cái kia... với bộ mặt không nỡ chút nào.

Trong cuộc sống trước đây của họ, bất luận là yêu cầu gì ba mẹ cũng đều nghĩ cách đáp ứng, có thể nói là không lo cơm áo gạo tiền.

Vì thế, họ rất không có thói quen đưa ra lựa chọn.

Lục Hoành nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Có hạn chế về thời gian, bạn học sinh nào tới kí túc xá cuối cùng, tổ đó sẽ bị loại cả tổ nhé.”

Vừa mới dứt lời, các bạn học sinh lập tức hoảng sợ luống cuống.

“Cái gì, bị loại!”

“A a a, cái gì vậy chứ!”

“Chúng em đến cả cửa lớn của ký túc xá còn chưa vào được nữa!”

“Lại còn là loại cả nhóm, ôi mẹ ơi!”

Lục Hoành mỉm cười nói: “Không sai, lần tập huấn này của chúng ta là cuộc thi của đội nhóm, sự phát huy của một người, rất có khả năng ảnh hưởng tới cả một nhóm người.”

Nhưng mà, điều kiện khắc nghiệt hơn nữa còn ở phía sau cơ, chỉ nghe thầy lại chậm rãi nói: “Trên đường cũng không được làm rơi bất cứ đồ gì xuống đất, nếu làm rơi thứ gì, thì phải quay lại điểm xuất phát ở sân thể dục, bắt đầu lại từ đầu.”

Cho tới bây giờ, các bạn học sinh mới thật sự có phản ứng.

Đây thật sự là một cuộc khảo sát, cuộc thi đích thực!

Rất nhanh, tổ của Dịch Thiên Bằng vang lên tiếng mắng: “Cậu mang nhiều đồ như vậy làm cái gì chứ! Cậu muốn liên lụy đến cả tổ chúng ta hay sao!”

“Không phải, tớ... tớ nghĩ là chắc tớ có thể cầm hết đi được.”

“Chăn rồi lại vali hành lý rồi lại là chậu rửa mặt, không rơi đồ mới lạ đấy!”

Dịch Thiên Bằng rất không khách khí trách cứ thành viên trong tổ mình: “Sớm biết thì đã không cho cậu vào cùng nhóm của tụi này rồi.”

Cậu học sinh bị cậu ta trách mắng, cuối cùng lựa chọn bỏ lại bộ chăn ga gối nệm.

Bởi vì cậu ta mang theo đồ từ nhà đi thực sự quá nhiều, có mang máy sấy, hai đôi giày AJ cùng một đôi giày Nike... Những món đồ này đều có giá rất cao, đều không nỡ vứt lại.

Các bạn học sinh đưa ra sự lựa chọn lấy hay bỏ đồ trong khoảng thời gian ngắn, rồi bắt đầu đi về phía kí túc xá.

Có bạn học sinh treo mấy đôi giày trên cổ, tay trái kéo vali hành lý, tay phải ôm bộ chăn đệm, trên đầu đặt chậu rửa mặt, kết quả là còn chưa đi được nửa đường, chậu rửa mặt đã rơi xuống, theo quy tắc, cậu ta chỉ có thể mang theo đống đồ, quay lại điểm xuất phát.

Không đi lên vết xe đổ của học sinh phía trước, những học sinh còn ở sân thể dục lập tức giảm bớt những đồ trên người mình, tránh đến lúc đó phải quay lại “nơi xuất phát” một lần nữa, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Lúc Dịch Thiên Bằng xuất phát, cố ý nhìn về phía nhóm của Quý Trì.

Nhìn thấy nhóm họ còn có một học sinh chống gậy, khóe miệng của cậu ta nhếch lên khinh bỉ.

Cậu học sinh chống gậy này để cho cậu ta ấn tượng rất sâu sắc, trong cuộc thi vòng đấu loại ngồi ở hàng trước cậu ta, tốc độ làm bài chỉ dùng một từ “nhanh” để hình dung, không đến nửa tiếng, đã làm xong mặt đầu tiên của bài thi, sang trang làm mặt thứ hai.

Dịch Thiên Bằng vốn cho rằng, cậu ta là đang viết linh tinh, không chú ý đến cậu ta, lại không ngờ rằng danh sách công bố tên học sinh, thế mà lại có tên của cậu ta được chọn...

Điều này không thể không dâng lên một sự uy hiếp trong lòng cậu ta.

Lại không ngờ rằng, vòng loại đầu tiên bắt đầu, cái tên tàn phế đã phải rời khỏi.

Xì, thật là đáng tiếc.

Nhìn dáng vẻ này của cậu ta, cũng sẽ chẳng cầm được bất cứ thứ gì hết đâu.

Dịch Thiên Bằng cầm theo những đồ dùng nhẹ của mình, nhẹ nhàng ung dung đi về phía kí túc

……

Ôn Niệm Niệm cũng không lập tức mở vali hành lý của mình ra, xem xem có gì không cần dùng đến, cô chỉ nhìn chằm chằm vào thầy Lục Hoành, cố gắng phỏng đoán ánh mắt thâm thúy của thầy.

Quý Trì thấy Ôn Niệm Niệm ngây người ra, đẩy đẩy bả vai của cô, nói: “Cậu còn ngây người ra đó làm gì, còn không mau chọn đồ, mọi người xung quanh đã đi hơn nửa rồi, còn như vậy nữa tổ chúng ta sẽ ở phía sau đó.”

Ôn Niệm Niệm xua xua tay, ý bảo cậu ta đừng làm ồn.

Cô tiếp tục suy tư ――

Mỗi một lần thi, chắc chắn đều sẽ có ý nghĩa vốn có trong thiết kế của phần thi đó, chỉ cần tìm được cốt lõi của nó, là có thể tìm được giải pháp tối ưu ấy.

Mỗi lần câu lạc bộ thảo luận những đề bài Toán Lý khó khăn phức tạp, ngoài Quý Trì ra, họ đều giải ra đáp án, hoàn toàn không cần thảo luận.

Ý nghĩa của việc thảo luận nằm ở chỗ ―― tìm ra giải pháp tối ưu nhất.

Đúng, vứt bỏ và lựa chọn, chỉ là đáp án của cuộc khảo sát lần này, nhưng mà không phải giải pháp tối ưu, vậy giải pháp tối ưu nhất nên là gì đây......

Ôn Niệm Niệm nhìn những đồ đạc bị vứt bỏ nằm đầy trên đất, có đồ ăn vặt, có chậu rửa mặt, còn có cả đệm giường...

Cô lại nhìn về phía Giang Dữ, Giang Dữ dường như cũng cau mày, suy tư cái gì đó.

Vứt bỏ và lựa chọn chỉ là một đáp án trong số đó, quy định phân tích khảo sát, tìm ra lỗ hổng, mới là tìm được con đường giải pháp tối ưu nhất.

Hai người liếc nhìn nhau, bỗng nhiên, ánh mắt hai người nhìn nhau sáng lên, hào quang lóe lên trong đầu

Phân chia hợp lý!

Đúng vậy, tập huấn lần này sử dụng quy tắc các nhóm tổ thi đua với nhau, thế mạnh của đoàn đội là cái gì, chính là sự phân công công việc nhiệm vụ, phân chia hợp lý!

Một người, vừa kéo hành lý lại vừa cầm chậu rửa mặt, còn phải vác theo chăn ga gối đệm, trừ khi có ba đầu sáu tay, nếu không thì không thể mang được nhiều đồ như vậy.

Nhưng mà họ có tập thể mà, phân chia các món đồ này cho mỗi một người trong tổ một cách hợp lý, phân công giúp đỡ nhau, có thể giành được chiến thắng mà không phải vứt bỏ bất cứ món đồ nào!

Ôn Niệm Niệm lập tức gọi các thành viên trong tổ tới, nói cho họ nghe ý tưởng trong đầu mình một lần ――

“Giang Dữ, bốn bộ chăn ga gối đệm, một mình cậu mang, có thể làm được không?”

Giang Dữ nhìn nhìn ga giường, vì để thuận tiện cho họ mang theo, một một bộ đều có dây đeo, một tay cầm hai bộ, chăn ga gối đệm của mùa hè cũng khá nhẹ và gọn, hoàn toàn không thành vấn đề.

Cậu ta gật gật đầu

“Quý Trì, vali hành lý của bốn chúng mình thì giao cho cậu nhé.”

Quý Trì cũng gật đầu đồng ý, vali hành lý có bánh xe, cậu ta đẩy đẩy vali của bốn người tới ký túc xá, cũng không phải việc khó.

“Đinh Ninh, chúng mình cầm chậu rửa mặt và dụng cụ vệ sinh nhé.”

Đinh Ninh cũng liên tục gật đầu, hai người chia nhau mỗi người hai cái chậu, chồng vào nhau thì có thể mang toàn bộ chúng đi.

Hai người Ôn Niệm Niệm và Đinh Ninh mang chậu rửa, cứ như vậy, bên trong chiếc chậu có đủ chỗ, có thể để cốc đựng bàn chải đánh răng và kem đánh răng cùng những  đồ dùng sinh hoạt linh tinh khác.

Ôn Niệm Niệm phân chia như vậy, tổ của họ dường như không vứt bỏ bất cứ một món đồ gì, tất cả đều cầm được hết.

Mà cô cũng không quên Ôn Loan người vẫn luôn im lặng không lên tiếng nhìn bọn họ phân chia đồ đạc.

Cô đi tới, đưa cặp sách của mình và Đinh Ninh cho Ôn Loan: “Anh, cặp sách của em và Đinh Ninh, anh đeo giúp chúng em, được không?”

Ôn Loan gật gật đầu.

Mặc dù cậu ta chống gậy nên rất không tiện, nhưng đeo cặp sách thì không thành vấn đề, cũng sẽ không gây trở ngại khi đi đường.

Đoàn người xuất phát.

Trên đường, Quý Trì hỏi Ôn Niệm Niệm: “Đồ trong cặp sách của các cậu cũng không nhiều, tự các cậu cũng mang được mà, sao phải đưa cho Ôn Loan đeo!”

Ôn Niệm Niệm giải thích nói: “Chúng ta là một đội.”

Quý Trì nói: “Đúng vậy, chính là như vậy, chúng mình mới phải giúp đỡ lẫn nhau mà!”

“Không, không phải giúp đỡ lẫn nhau.”

Ôn Niệm Niệm nhìn cậu ta một cái, trầm giọng nói: “Ý nghĩa của việc làm việc theo nhóm không phải là giúp đỡ lẫn nhau, mà là... nhân tận kỳ dụng*."

*Nhân tận kỳ dụng: mỗi một người, phàm là có thể làm được việc, đều phải lợi dụng tận lực, chỉ sự lợi dụng tài nguyên một cách triệt để, không được lãng phí một chút nào.

Từ trong ánh mắt của Ôn Niệm Niệm, Quý Trì đột nhiên bừng tỉnh như vừa hiểu ra được điều gì đó.

Lúc trước cậu nói với Ôn Loan, có thể giúp đỡ cậu ta, khi đó Ôn Loan bực mình giận dữ với cậu.

Thật ra trong lúc lơ đãng, đã vô tình coi cậu ta  như một kẻ yếu cần phải được đối xử đặc biệt.

Điều này khiến lòng tự trọng đầy kiêu hãnh của Ôn Loan không chịu đựng được.

Ôn Niệm Niệm nói đúng, họ là một đội, sự tồn tại của một đội không phải là giúp đỡ trợ giúp bất cứ ai, mà là... nhân tận kỳ dụng.