Khi Ma Cà Rồng Xuyên Thành Vật Hy Sinh Phản Diện

Chương 61



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuyết bay đầy trời, mênh mông bát ngát.


Hoa tuyết sáu cánh trắng tinh như thiên ngoại phi tiên điểm mũi chân ung dung bay xuống, rơi ở trên mặt, tan thành bọt nước trong suốt, hoặc là rơi giữa môi răng dán vào nhau thật chặt.


Được nụ hôn dây dưa cuốn vào, lạnh lẻo kích thích giác quan, thẳng đến bị hoàn toàn đồng hóa thành nóng rực.


......


Hai người kịp thời trước lúc tuyết hoàn toàn đổ lớn về tới khách sạn.


Khăn quàng cổ màu đỏ thật dày che lại hơn một nửa gương mặt Lâm Lạc Đinh, chỉ có một đôi mắt trong suốt, xinh đẹp lộ ra bên ngoài. Một bàn tay của hắn đeo bao tay bọc ở trong túi, tay kia không đeo, nhưng được nắm ở trong lòng bàn tay chàng trai.


Thú vị chính là, tay không đeo bao tay trái lại lại ấm áp hơn một chút.


Lục Thừa Tập giúp hắn vỗ nhẹ tuyết rơi trên bả vai, trên tóc, tuyết tan lúc trước lưu lại trên tóc và quần áo một chút thấm ướt.


Sau khi dùng thẻ phòng mở cửa đi vào căn phòng ấm áp, chỗ thấm ướt này liền càng thêm rõ ràng, giống như là đang mặc một cái áo ướt đẫm, dính chằm chặp vào trên người.


Lâm Lạc Đinh tháo khăn quàng cổ và áo khoác xuống, nhìn thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ gần như nối liền nhau thành một mảnh trắng xóa, hỏi: "Mùa đông ở Giang Thị đều là như vậy?"


Lục Thừa Tập cũng cởi ra áo gió bên ngoài, đang ngồi ở trước valy giúp hắn tìm quần áo tắm rửa, nghe vậy trả lời: "Mùa đông năm nay lạnh hơn một chút, tuyết rơi rất sớm."


Lâm Lạc Đinh: "Có thể đắp thành đống hay không?"


"Ngọn cây ven đường có lẽ sẽ đọng lại một chút," Nhớ lại một chút mức độ lớn nhỏ của tuyết rơi, Lục Thừa Tập nói, lại nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, "Phỏng chừng chờ ngài (em) tắm rửa xong là có thể nhìn thấy."


So với Giang Thị, vị trí địa lý của Chử Thị mà Lâm Lạc Đinh thường trú thiên về phía nam rất nhiều, quanh năm suốt tháng gần như không thấy được tuyết, ngẫu nhiên có mấy lần rơi xuống cũng là mang theo mưa bụi.


Nhưng khi là Thân Vương ma cà rồng, Lạc Đinh đã từng thấy tuyết, rất dày, đè tới hoa hồng nhiệt liệt đều cong thắt lưng, cả thế giới chìm trong màu trắng, trong hơi thở đều là hơi lạnh.


Tựa như hương vị trên người nhân loại.


Lâm Lạc Đinh bỗng nhiên rất muốn cùng nhân loại của mình, ở trong bụi hoa hồng bản thân thích nhất trong tòa thành của chính mình hôn môi.


Chỉ là tưởng tượng liền sinh ra mong chờ trong lòng.


Trong phòng tắm, Lục Thừa Tập đã giúp hắn xả xong nước ấm, Lâm Lạc Đinh cong môi vui vui vẻ vẻ đi vào, thấy chàng trai đi ra ngoài: "Cậu không cùng với tôi?"


Lục Thừa Tập: "Sắp đến giờ cơm chiều rồi, tôi đi đặt cơm với khách sạn."


Người trước mặt nghiêng đầu nhìn cậu, không nói.


"......"


Cuối cùng kết quả của cùng nhau tắm chính là so với hai người tách ra tắm còn mất nhiều thời gian hơn một chút.


Lời Lục Thừa Tập nói không sai, lúc đi ra từ trong phòng tắm, tuyết ở bên ngoài quả nhiên đã đọng lại một chút, trên ngọn cây đè ép một tầng hơi mỏng, chỗ ít người đi ven đường cũng có thể nhìn thấy màu trắng.


Sô pha một người bị đẩy đến bên cửa sổ, hai người chen chúc ở trên sô pha không tính là lớn, Lâm Lạc Đinh tựa lên cửa sổ phía trước ngắm tuyết, Lục Thừa Tập liền gọi điện thoại đặt cơm với khách sạn.


Sau khi ngắt điện thoại, Lục Thừa Tập nói ra sắp xếp mấy ngày này.


Hôm nay bà ngoại ở nhà quét dọn vệ sinh, cậu không thể gặp người ở bệnh viện, ngày mai cậu phải về gia một chuyến, sau khi tổng vệ sinh sẽ thuận tiện mua sắm đồ tết.


"Ngài (Em) không muốn đi xem chỗ tôi sống lúc nhỏ sao?" Từ phía sau ôm chặt Lâm Lạc Đinh, Lục Thừa Tập ghé vào tai hắn hỏi.


Lâm Lạc Đinh quả thật có vài phần hứng thú, nhưng lại không muốm giao tiếp với người nhà của nhân loại, tổng cảm thấy không được tự nhiên.


Đoán được hắn đang do dự cái gì, Lục Thừa Tập nói: "Không ở lại ăn cơm, chỉ là mua một chút đồ, rồi lại trang trí trong nhà một chút."


"......" Xoắn xít giây lát, Lâm Lạc Đinh gật đầu đồng ý.


Chàng trai nhếch môi, hôn lên sau gáy hắn.


Tuyết rơi đến nửa đêm, ngày hôm sau lúc thức dậy tuyết đọng ở trên ngọn cây, ven đường đã tan đi sạch sẽ, sau khi tuyết tan, thời tiết lại lạnh hơn vài phần.


Lâm Lạc Đinh và Lục Thừa Tập rời giường, sau khi dùng xong điểm tâm, trước tiên lái xe tới bệnh viện thăm mẹ Lục một chuyến, chủ yếu là Lục Thừa Tập báo chuyện hôm nay cậu về nhà.


Vẫn như cũ chỉ có một mình Lục Thừa Tập tới, lần này Lâm Lạc Đinh đợi ở trong xe, cơ bản không có xuống xe.


Mẹ Lục hỏi Lâm Lạc Đinh, Lục Thừa Tập nói: "Thời tiết lạnh, em ấy ở trong xe chờ con."


Nghe vậy mẹ Lục liền dùng ánh mắt ý vị sâu xa nhìn con trai của mình, hôm qua mới nói con không được, hôm nay không chỉ không tiến bộ, trái lại còn thụt lùi rồi?


Lục Thừa Tập mím mím môi, giống như là chứng minh cái gì, nói: "Em ấy theo con cùng nhau về nhà."


Mẹ Lục lúc này mới lộ ra nụ cười yếu ớt.


Nhà của Lục Thừa Tập ở khu phố cũ, lái xe qua ít nhất phải một giờ, nếu ngồi phương tiện giao thông công cộng còn phải lâu hơn, trên đường phải đổi hai tuyến xe, đây cũng là lý do vì sao Lục Thừa Tập muốn mời hộ lý.


Mẹ Lục cần được chăm sóc, nhưng cậu cũng không thể để bà ngoại tự mình đi đứng còn không tốt mỗi ngày đi qua đi lại như vậy.


May mà trong phòng bệnh VIP có giường trọ lại, bà ngoại hiện giờ phần lớn thời gian đều là ở lại trong bệnh viện, cũng là gần nhất thấy sắp đến lễ mừng năm mới, mới muốn về nhà dọn dẹp một chút.


Bà ngoại của Lục Thừa Tập là một người rất hiền hòa, nửa đời của bà làm giáo viên, cho dù về hưu rồi, trên người cũng mang theo phong độ tự nhiên của người trí thức.


Nhìn thấy Lâm Lạc Đinh đi theo Lục Thừa Tập cùng nhau tới, bà không bất ngờ, cười nói: "Là Tiểu Lâm nhỉ? Bé con ngày hôm qua đã nhắc về con với ta rồi, trong khoảng thời gian này, Thừa Tập của bọn ta ít nhiều nhờ con chiếu cố rồi."


"Chào bà." Lâm Lạc Đinh cũng gật gật đầu cười nhạt đáp lại, tò mò đến cùng là mẹ Lục đã nói về hắn như thế nào với bà ngoại Lục Thừa Tập.


Nếu đã cảm ơn hắn chiếu cố sao lại còn gọi là Tiểu Lâm? Đối phương không biết hắn là ông chủ của Lục Thừa Tập?


"Bà ngoại, con dẫn cậu ấy vào nhà trước, bà đừng quét dọn nữa, để ở đó, chờ một chốc nữa để con làm." Lục Thừa Tập ở bên cạnh nói.


Bà ngoại khoát khoát tay: "Người trẻ tuổi mấy đứa tán gẫu đi, bà bên này không có việc gì."


Lục Thừa Tập không tiếp lời của bà, dẫn Lâm Lạc Đinh tới phòng ngủ của mình.


Phòng ngủ của cậu trang trí rất đơn giản, đồ dùng trong nhà cũng lấy phóng khoáng làm chủ, nơi nơi gọn gàng, sạch sẽ, hiển nhiên ngày hôm qua bà ngoại đã quét dọn qua.


"Bà ngoại không biết quan hệ của chúng ta, mẹ nói với bà ngài (em) là đồng nghiệp trong công ty của tôi." Lục Thừa Tập nói, dắt hắn đến trước bàn làm việc bên cửa sổ, ngồi xuống.


Trên bàn làm việc còn bày mấy cuốn sách chuyên ngành của Lục Thừa Tập, xem mức độ mới cũ, hẳn là cũng đã lật xem rất nhiều lần.


Bên tay phải là một kệ sách treo tường, nói là kệ sách, nhưng thật ra là đang dùng làm kệ bày đồ vật, bên trên ngoại trừ sách ngoại khóa còn có linh tinh các loại vật phẩm như vật trang trí nhỏ, album ảnh.


Tầm mắt Lâm Lạc Đinh dừng ở trên thứ rõ ràng là album ảnh, màu sắc như giấy da bò, nhìn rất có hơi thở xưa cũ, đối với việc mẹ Lục nói với bà ngoại hắn là đồng nghiệp của Lục Thừa Tập kia thật sự không để ý gì.


Thấy hắn cảm thấy hứng thú với album ảnh, Lục Thừa Tập liền lấy album ảnh ra, đặt tới trước mặt hắn.


Lâm Lạc Đinh liếc cậu một cái, trêu chọc hỏi: "Cậu không sợ tôi nhìn thấy bộ dáng cậu làm chuyện xấu lúc nhỏ à?"


Lục Thừa Tập: "Không có làm chuyện xấu."


Lâm Lạc Đinh không nói bản thân có tin hay không, thu lại ánh mắt, tiện tay mở album ảnh ra.


Bức ảnh đầu tiên là chụp vào thời điểm Lục Thừa Tập tròn trăm ngày.


Một cục nhỏ nhỏ, non non mềm mềm được mẹ Lục lúc còn trẻ ôm vào trong lòng, giữa chân mày điểm chấm đỏ, mở to đôi mắt đen tròn nhìn về phía ống kính.


Liên tiếp mấy bức ảnh đều là chụp vào trăm ngày, có cục bột nhe cái miệng không có răng, cười ngây ngô, cục bột ngậm nấm tay nhỏ của chính mình, còn có cục bột nhắm mắt lại ngủ.


Khóe miệng không tự giác nhếch lên, Lâm Lạc Đinh lần đầu tiên phát hiện ra chỗ đáng yêu của bé con.


Nhân loại lúc nhỏ cũng tương tự khiến người yêu thích.


Tiếp tục lật đến bức tiếp theo, bối cảnh trong ảnh chụp là ở nhà họ Lục.


Lục Thừa Tập lúc này đã một tuổi, mặc quần áo nhỏ được người lớn đặt trên bàn trà trong phòng khách.


Trong ảnh chụp, cục bột đã lớn hơn một chút, ánh mắt ngây thơ, nửa người dưới đã dán một cái bảng giá không biết là đã mua đồ từ đâu.


Lâm Lạc Đinh vươn tay gỡ gỡ.


Lục Thừa Tập: "Chờ đã ——"


Lời ngăn cản của cậu không muộn, đáng tiếc cậu càng ngăn cản trái lại càng khơi dậy tò mò của Lâm Lạc Đinh, thoáng dùng sức xé nhãn dán xuống.


Nhãn dán bị kéo xuống, bộ phạn bị che khuất bên dưới hoàn toàn lộ ra trong tầm mắt.


Lục Thừa Tập nhắm mắt bất đắc dĩ, Lâm Lạc Đinh lại là có chút ngây người, bởi vì nhân loại một tuổi còn mặc quần hở đáy (开裆裤).


Cho nên thứ trước đó dùng nhãn dán che chắn chính là bộ phận ở giữa quần hở đáy.


Lâm Lạc Đinh bỗng nhiên nở nụ cười, ngẩng đầu nói với người bên cạnh: "Vòi voi lúc này vẫn là cái vòi voi nhỏ~"


Lục Thừa Tập: "......"


Thật sự là càng ngày càng xấu xa rồi.


Vì tránh cho hắn lại nói ra thêm những lời chọc tức người mà không tự biết, Lục Thừa Tập cúi đầu hôn hắn.


Trong cổ họng tràn ra tiếng hừ nhẹ, Lâm Lạc Đinh thuận theo, nhắm mắt lại.


......


Lục Thừa Tập chỉ ở trong phòng cùng Lâm Lạc Đinh chừng mười phút, sau khi bà ngoại đưa nước trái cây vào, cậu liền đi theo bà ngoại ra ngoài.


Bà ngoại thúc giục hắn trở về ở cùng đồng nghiệp, nói: "Nào có ai để khách ở lại một mình trong phòng? Mau trở vào, cùng người ta tâm sự, trò chuyện, giữa trưa bà đến gọi mấy đứa, chúng ta ra bên ngoài ăn cơm."


Trong nhà đã lâu không nấu bếp, không thích hợp ở nhà làm cơm.


Lục Thừa Tập: "Cậu ấy không tính là khách." Nói xong liền đi múc nước chuẩn bị tổng vệ sinh.


Bà ngoại không có biện pháp với cậu, đối với câu nói kia chỉ xem là cậu nói hai người quan hệ tốt.


Bà và mẹ Lục đã cùng nhau xem tiết mục nghệ thuật tổng hợp Lục Thừa Tập và Lâm Lạc Đinh ghi hình, lúc đó khi Lâm Lạc Đinh xuất hiện, bên cạnh có giới thiệu bối cảnh, nhưng mắt bà không tốt, không thấy rõ, phụ đề chuyển qua lại nhanh.


Sau khi tiết mục kết thúc, hỏi mẹ Lục, mẹ Lục nói với bà là đồng nghiệp.


Bà ngoại không có nghi ngờ, thầm nghĩ chắc chắn là đồng nghiệp quan hệ rất tốt rồi. Thừa Tập đối với những người khác cũng không săn sóc cẩn thận như vậy.


Vì thế trong lúc Lâm Lạc Đinh ở trong phòng lật album ảnh, Lục Thừa Tập liền ở bên ngoài quét dọn vệ sinh.


Lục Thừa Tập quả thật cũng không nói sai, ảnh chụp có thể nhìn thấy rất nhiều là ảnh chụp sinh hoạt hằng ngày, nhưng cơ bản là không có ảnh cậu làm chuyện xấu.


Đặc điểm tính tình lạnh lùng, không thích cười trái lại rất rõ ràng.


Hắn vừa nhìn ảnh chụp nhân loại lúc nhỏ trước mắt, vừa có thể nghe thấy đội thoại của nhân loại và bà ngoại ở ngoài cửa.


Ví như lúc này, bà ngoại đang hỏi Lục Thừa Tập chuyện công việc về sau.


"Mùng năm sẽ khai máy, mùng bốn xuất phát," Lục Thừa Tập đơn giản nói một câu, nói xong hỏi, "Trong nhà có phải vẫn trang trí giống như năm rồi hay không? Đợi một lúc nữa chúng ta ra ngoài mua về."


Bà ngoại không vui liếc nhìn cậu một cái: "Người đều không ở lại, trang trí trong nhà làm gì. Mua ít một chút, chỗ mẹ của con nhỏ."


Ý tứ chính là năm nay ở bệnh viện đón lễ mừng năm mới .


Lục Thừa Tập gật đầu.


Chàng trai làm việc đến cùng cũng nhanh hơn so với bà cụ, việc dọn vệ sinh bà ngoại dự tính phải làm đến trưa, chưa đến mười một giờ đã được Lục Thừa Tập quét dọn xong rồi.


Sau khi bận rộn xong vẫn chưa đến giờ trưa, hai người liền lái xe đưa bà ngoại tới bệnh viện làm bạn với mẹ Lục trước, sau đó mới ra ngoài mua đồ trang trí và đồ tết để đón lễ mừng năm mới.


Lúc này thật ra vừa lúc là thời gian dùng cơm trưa.


Trên xe, Lâm Lạc Đinh hỏi hắn: "Cậu không phải là vì câu không ở lại dùng cơm kia mới đi ra ngoài chứ?"


Lục Thừa Tập không nói là đúng hay không, chỉ nghiêng đầu hôn hắn một cái.


Cậu rất muốn mang Lâm Lạc Đinh về cho người trong nhà gặp một chút, sáng hôm nay cũng thật sự là dựa vào Lâm Lạc Đinh "thích" cậu mà dẫn đi theo, nhưng đồng thời cậu cũng không nỡ ép Lâm Lạc Đinh quá mức.


Từ từ sẽ đến đi, về sau vẫn có thời gian.


Hai người ở bên ngoài tìm một chỗ có tính riêng tư dùng cơm trưa, buổi chiều liền đi dạo khắp nơi mua đồ.


Lần mua sắm này không thể so với mua bao tay, khăn quàng cổ ngày hôm qua. Mục đích ngày hôm qua rõ ràng rất nhanh có thể mua xong, hôm nay lại không thể.


Lâm Lạc Đinh chưa từng quan tâm những cái này, cái gì cần dùng cơ bản đều không biết, Lục Thừa Tập trái lại từng thấy trong nhà đặt mua, nhưng thực tế và lý luận dù sao cũng khác biệt.


Sau đó vẫn là gọi điện thoại xin bà ngoại và mẹ Lục giúp đỡ mới thuận lợi hơn một chút. Lâm Lạc Đinh thậm chí nghe thấytiếng mẹ Lục và bà ngoại ở đối diện ha ha cười nhạo Lục Thừa Tập.


Lâm Lạc Đinh cũng cười theo.


Lục Thừa Tập: "......" Tuy nói phần nhiều là bất đắc dĩ, nhưng đáy mắt cũng hiện lên ý cười.


Ở bên ngoài lăn qua lăn lại mấy giờ, lúc ba bốn giờ hai người mới mua xong đồ vật này nọ. Lục Thừa Tập trước tiên đưa Lâm Lạc Đinh về khách sạn, sau đó mang theo đồ đã mua xong tới bệnh viện giúp đỡ trang trí.


Dán cửa sổ, dán câu đối xuân, treo đèn lồng......


Lúc sắp đến giờ cơm, bà ngoại đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, mẹ Lục ở bên ngoài nói: "Mẹ, chỉ làm phần của hai người chúng ta, đừng làm phần của Thừa Tập!"


Bà ngoại liền đi tới cửa hỏi Lục Thừa Tập: "Thừa Tập không ở lại ăn cơm?"


Lục Thừa Tập dừng lại vài giây, chưa kịp trả lời đột nhiên nghe mẹ Lục tiếp lời: "Thằng bé cùng đồng nghiệp của nó còn có việc ạ, không có việc gì, thằng bé lần này có thể ở lại mấy ngày, hôm khác lại ăn cùng chúng ta cũng như nhau."


"Cũng đúng," Bà ngoại tươi cười, gật đầu, còn thúc giục Lục Thừa Tập mau đi đi, "Đừng để người ta chờ sốt ruột, mau đi đi."


Nói xong liền đi vào phòng bếp bận rộn.


"Mẹ," Lục Thừa Tập ở trong phòng bệnh cúi đầu gọi một tiếng, "Cám ơn mẹ......"


Mẹ Lục vỗ vỗ lưng bàn tay cậu, nói: "Con nỗ lực nắm chặt mang người về đến mới là cám ơn mẹ."


Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lục Thừa Tập liền lập tức trở về khách sạn.


Hiện giờ