Khi Nam Nhị Nghe Được Bình Luận

Chương 29



Giải quyết xong tên tham quan này, Lục hoàng tử mới biết hiện tượng hủ bại của triều đình nghiêm trọng thế nào.

Vô số đại thần kết bè kết cánh, tham ô công khoản, không thiếu kẻ ức hiếp bách tính.

Lục hoàng tử đoán sơ sơ, nếu hắn giải quyết hết đám người này, triều đình e là sẽ bị nhổ hơn phân nửa, khi ấy không biết bao nhiêu cơ cấu thiếu người, quốc gia vận hành sẽ xảy ra vấn đề.

Vì thế, Lục hoàng tử cắn răng giải quyết trước mấy cái gai nghiêm trọng nhất, những kẻ còn lại chờ về sau bồi dưỡng được nhân tài sẽ chậm rãi đổi...



Thấy đồng bọn xung quanh ngày càng ít, các đại thần hoảng hốt. Má ơi, đến lúc đó đao chém lên người họ thì phải làm sao?

Thế là cả bọn tụ tập lại với nhau bắt đầu tính kế! Chế tạo đủ các kiểu ngoài ý muốn không thể tìm được chứng cứ đè lên đầu Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử nhìn mớ tai họa xuất hiện không ngừng xung quanh, gân trán nhảy thình thịch.

Hắn vỗ bàn, hoặc là không làm đã làm thì phải làm đến cùng trực tiếp thành lập đội giám sát, theo dõi nhất cử nhất động của các đại thần.

Vô số kẻ nằm vùng trong bóng tối âm thầm ghi chép, lâu dần các ám vệ phát hiện được không ít bí mật nhỏ!

Họ đè xuống suy nghĩ muốn hét to một tiếng WTF trong lòng, khóe miệng run rẩy ghi chúng vào sổ tay, sau đó nộp cho Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử cầm cuốn sổ vừa trình lên ban đầu cũng không nghĩ gì, nhưng theo từng trang bị lật, mí mắt hắn nhảy điên cuồng...

Trương thượng thư: Trộm những lúc không người, hay ôm chân gặm móng.

Lục hoàng tử:...

Lý thị lang: Được xưng là mỹ nam đệ nhất kinh thành, nhưng không ai biết hắn thật ra là một tên hói, luôn đội tóc giả.

Lục hoàng tử:... WTF!

Vừa nghĩ tới cái tên hay lắc lư trước mắt, diện mạo còn thần tiên hơn cả mình không có tóc?!! Lục hoàng tử cảm thấy tâm linh đã chịu một đòn nghiêm trọng.

Còn có Vương tả tướng suốt ngày đối chọi gay gắt, kẻ dẫn đầu của phe địch——

Trong ghi chép của thuộc hạ, Vương tả tướng hành sự bí mật nhất, thích giấu những món đồ không thể cho ai biết trong một cái rương gắn đầy khóa.

Vì tra rõ nó, các ám vệ ngày ngày đêm đêm tìm đủ cơ hội, thậm chí cơm nước cũng không màng chỉ để tra đến cùng.

Họ chờ được một đêm nguyệt hắc phong cao, các ám vệ bám theo sít sao, dùng kế điệu hổ ly sơn cuối cùng đã lấy được cơ hội đó.

Mọi người tụ quanh bảo rương, nín thở, suy nghĩ trong đầu hàng vạn hàng nghìn.

Tả tướng trân trọng như vậy, không biết bên trong giấu là kỳ trân dị bảo hay là mớ sổ sách không nhận ra người kia?

Trái tim mọi người nhảy bùm bùm, mang theo cảm xúc khẩn trương cùng sợ hãi chậm rãi mở rương... Đống vải bung ra khiến họ ngớ người.

Sao lại là vải?

Các ám vệ ngơ ngác cầm lên, chỉ thấy đống vải ấy dần dần biến thành một chiếc váy ngắn, họ giống như bị sét đánh.

Cái gì? Váy ngắn?!!

Các ám vệ kinh ngạc vội vàng lật mấy thớ vải trong rương lên, nhưng dù lật kiểu nào, cũng chỉ thấy đồ của phụ nữ.

Không chỉ quần áo, còn có trang sức?

Mọi người:...

Họ đột nhiên nhớ tới dáng dấp vai u thịt bắp của Vương tả tướng, lại ướm với váy áo trong tay... Bộ đồ ấy như nặng ngàn cân, khiến các ám vệ không tài nào nhấc lên được.

Ai cũng ngơ ngác với bộ đồ đang cầm, cầm không được, mà bỏ xuống cũng không xong.

Họ rất muốn thôi miên mình đã nhìn lầm rồi, nhưng màu hồng nhạt tươi rói trước mắt không ngừng kích thích thần kinh...

M* kiếp đúng là sống được lâu chuyện gì cũng gặp mà! Việc này còn kích thích hơn cả tìm được sổ sách nữa!

Mọi người nuốt nước miếng, nhanh chóng và lặng lẽ nhét đống váy vào rương. Má ơi, những cái khác thì thôi, nếu để tả tướng phát hiện mình biết bí mật nhỏ của hắn, tuyệt đối sẽ bị lột da đấy!

Cứ thế, một cuốn sổ nhìn như đơn giản, ý nghĩa lại trọng đại dần được viết ra...

Không chỉ riêng nhóm thuộc hạ cảm thấy cuốn sổ này ý nghĩa phi phàm, Lục hoàng tử cũng cảm thấy nó phỏng tay.

Hắn lén lút giấu cuốn sổ trong một ngăn kéo nhỏ, ho khan một tiếng, nghiêm trang giả vờ như không có chuyện gì... Ừm, ta không biết gì hết.

Nhưng, tin đồn về cuốn sổ vẫn lan ra. Mặc dù mọi người không biết nó ghi cái gì, nhưng họ không khỏi nghĩ tới hướng xấu nhất...

Chỉ cần nghĩ tới những sở thích không muốn người biết, ai ai cũng sợ đến tóc tai dựng ngược lên!

Họ nuốt nước miếng, ánh mắt mơ màng, lặng lẽ thu lại một ít động tác...

Trên triều tạm thời bình tĩnh, nhưng đám nữ nhân trong hậu cung chung quy vẫn là mối họa.

Hôm nay người này làm mất khăn tay, ngày mai kẻ kia bị gãy trâm, ngày nọ con mèo trong cung ai đó bị bệnh...

Bất luận chuyện nhỏ cỡ nào, dù là cỡ như hạt vừng cũng có thể bị phóng đại thành dưa hấu!

Lục hoàng tử ngồi trong ruộng dưa ôm dưa hấu của mình run rẩy, hắn cảm thấy có kẻ muốn cướp mối với mình...

Trước hết không ngồi yên là mẫu phi của Lục hoàng tử, nhìn đám nữ nhân ăn bận xinh đẹp trong cung, bà thở phì phò túm con trai ra khỏi ruộng dưa...

"Con nhìn lại mình đi, thường ngày không phải biết kiếm chuyện lắm à? Con xem trong cung đã điên thành ra gì rồi, cũng không biết giúp mẫu phi con một chút?!"

"Bình tĩnh, bình tĩnh..." Lục hoàng tử chậm rãi vỗ lưng bà.

Nhưng bà chỉ lạnh lùng cười, trực tiếp xòe tay ra đập vỡ quả dưa bên cạnh, có mấy mảnh dưa văng lên trời rồi rơi xuống đất...

Chất lỏng đỏ tươi chảy đầy đất như nói hết sự bi ai cả đời này, phần xác thảm đạm lại như cảnh cáo điều gì...

Lục hoàng tử rụt cổ lại, dưới ánh mắt sắc bén của mẫu phi vội vã cam đoan mình nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này!

Mẫu phi thế mới hài lòng gật đầu, dùng ánh mắt lấp đầy "tình thương của mẹ" nhìn Lục hoàng tử, sau đó "dịu dàng" lên xe trở về hoàng cung.

Lục hoàng tử:...

Chuyện đã hứa thì phải làm cho xong, dưới sự cho phép của Hoàng thượng Lục hoàng tử xách ghế nhỏ vào cung bắt đầu kế hoạch giảng bài.

Ban đầu chẳng có ai để ý tới, nhưng Lục hoàng tử vẫn kiên trì, dần dần tư duy độc đáo mới mẻ cùng cách nói năng khôi hài của hắn truyền ra, hấp dẫn sự chú ý của một nhóm phi tử.

Chậm rãi, mỗi khi hắn giảng bài sẽ có một đám người xách ghế nhỏ tới ngồi dưới đất nghe.

Lục hoàng tử càng hưng phấn hơn, nói tới nói lui nói đến phấn chấn lòng người. Thậm chí đám nữ nhân ở lâu trong thâm cung nghe bài giảng của hắn cũng bắt đầu dâng trào, cảm giác cả người sung mãn, hận không thể lập tức nhảy xuống ruộng đá văng con trâu, tự mình cày xong vài mẫu đất!

Bài giảng của Lục hoàng tử ngày càng lan rộng, về sau mỗi lần mở toạ đàm đều kín hết chỗ ngồi, mọi người tập trung tinh thần nghe hắn nói, giống như mở ra cánh cửa ở tân thế giới...

Rất nhanh, đã tới ngày phi tử thăm người thân. Đám đại thần tới gặp con gái hoặc em gái mình, lén lút tìm chỗ không người hạ giọng hỏi: "Kế hoạch quyến rũ Hoàng thượng tiến triển tới đâu rồi?"

Hắn vốn tưởng rằng phi tử sẽ bẩm báo tình huống với mình, ai biết phi tử lại cau mày, nhìn hắn với ánh mắt không tán thành.

"Sao ngài có thể nghĩ như vậy?"

Đại thần:???

Phi tử vỗ bàn, dõng dạc bảo: "Hành vi đê tiện như vậy chẳng lẽ ngài không thấy xấu hổ sao?"

Đại thần:?? Cái éo gì? Ngươi nói gì thế?

Đại thần há hốc mồm, trong mắt lộ ra vẻ khó tin: "Ta bảo ngươi đi quyến rũ hoàng thượng, trong đầu ngươi nghĩ gì vậy?!"

Phi tử hừ lạnh, cao ngạo ngẩng đầu, ánh mắt nhìn đại thần như đang nhìn sâu mọt.

"Trách không được quốc gia hủ bại, thì ra là đám người các ngươi quấy phá!"

Đại thần:??

Trong sự hoảng loạn của đại thần phi tử cất cao giọng, cho dù đại thần đã vội vã bịt miệng, phi tử vẫn giãy dụa thét to: "Thân là người bên gối của quân chủ một nước, lẽ nào ta không nên nghĩ cách giúp đỡ chồng mình, tận tâm tận lực xây dựng quốc gia sao? Bộ dạng như ngươi có khác gì tiểu nhân đâu chứ?"

Đại thần mắt thường có thể thấy nghẹn đỏ mặt, thở phì phò quát: "Một nữ nhân như ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì? Ta bảo ngươi làm gì thì ngươi cứ làm đi, còn tranh luận với ta?"

Lời chưa nói hết, phi tử đã nổ tung: "Trách không được nhiều năm qua không thăng chức, thì ra là tư tưởng lạc hậu đến mức này!"

Đại thần:??

"Thân là trọng thần trong triều, ngươi dẫn đầu kỳ thị nam nữ, ngươi không phụ lòng quốc gia, không thấy có lỗi với trọng trách nhân dân trao cho ngươi à?!"

Đại thần...

"Ngươi bị điên hả?!"

Phi tử lắc đầu, ánh mắt lấp lánh như sao: "Ta không điên! Mãi đến hôm nay ta mới biết được chân lý của cuộc sống, ta mới nhìn rõ bộ mặt dối trá của các ngươi... Thật không ngờ nó lại dơ bẩn và xấu xa như thế!"

Đại thần há hốc mồm, vừa định nói gì thì lại bị phi tử mắng. Hắn giận đỏ mắt, nhưng đối phương dù sao cũng là hoàng phi, hắn không làm gì được!

Đại thần càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng tức, cuối cùng tức đến tay chân run rẩy, miệng sùi bọt mép, ngã chổng vó xuống đất té xỉu...

Phi tử hừ một tiếng, khinh thường lườm đại thần sau đó rời đi.



Lục hoàng tử không ngờ mình nhất thời hứng lên, lại lấy được thành quả lớn như vậy.

Cuối cùng hắn vỗ tay, bắt đầu truyền bá bài giảng.

Những tư tưởng này tăng thêm tiền bạc duy trì lập tức thịnh hành cả kinh thành, phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng tuyên truyền...

Thuộc hạ của Lục hoàng tử dán khẩu hiệu lên tường, tẩy não mọi người.

Còn đặt một cái loa lớn trên đường: "Quốc gia có chính sách, sinh con gái phát trợ cấp..."

"Người người bình đẳng, cự tuyệt tham ô hủ bại..."

"Giữ gìn vệ sinh, học tập lễ phép..."

"Kinh thành là nhà của ta, văn minh dựa vào mọi người..."

Mọi người từ ban đầu bị thanh âm tẩy não, đến cuối cùng nghe mãi mà thuộc ăn sâu vào lòng người, thậm chí cảm thấy những câu đó rất có đạo lý?

Dần dà tư tưởng của họ lặng lẽ thay đổi...

Tam hoàng tử ở bên kia thấy uy tín của Lục hoàng tử ngày càng cao, giận không kiềm được.

Đêm đó hắn ngồi trong đình nghỉ chân không ngừng uống rượu, càng nghĩ càng sầu, càng nghĩ càng lo.

Cuối cùng, tuổi còn trẻ đã một đêm đầu bạc...

Nhìn cái bóng trong nước, Tam hoàng tử hận! Hắn thề sẽ báo thù này, quyết không cô phụ cái tên Long Ngạo Thiên của hắn!

Nhưng giây kế tiếp, hắn trượt chân, lại ngã vào trong cống...