Khi Nam Nhị Nghe Được Bình Luận

Chương 7



Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời

(Khi nam nhị nghe được bình luận)

| 007 |

Ngoại trừ những tiếng mắng chửi và oán giận như phô thiên cái địa trong đầu Lục hoàng tử, cả phim trường chìm vào sự yên tĩnh quỷ dị...

"Ngài cho ta cái, cái... cái này để làm gì?" Thượng thư cảm thấy nghẹt thở.

Tam hoàng tử lạnh lùng nhìn thiếu nữ lệ rơi đầy mặt, khóc như hoa lê ướt mưa dưới đất, trái tim không khỏi quặn đau.

Tuy rằng hắn không biết tại sao phải quặn đau, nhưng chương trình đã nói như vậy.

Hắn ngẩng lên nhìn Thượng thư bảo rằng: "Nếu Thượng thư đồng ý quy phục ta, nữ nhân này liền tặng cho Thượng thư."

Thượng thư:...

Ông nhìn thiếu nữ dưới đất, lại nhìn Tam hoàng tử ngồi trên xe lăn...

Thượng thư hừ lạnh: "Ta cần nữ nhân này để làm gì? Bộ ta không có vợ à?!!"

Tam hoàng tử:...

Tuy đúng là như thế, nhưng kịch bản không phải viết vậy mà! Một nữ nhân đặc biệt như vậy, lẽ nào ông không nên si mê, điên đảo mất hồn vì nàng sao?

Heo đột nhiên bị đổi thành người, Thượng thư yếu ớt không thể chịu được đả kích này: "Ta còn tưởng rằng ngài sẽ tặng cho ta một con heo, thật không ngờ có người thu mua thuộc hạ lại bủn xỉn như thế..."

Tam hoàng tử: Dám nói hắn như vậy, cũng gan đó nhỉ?! Còn heo?? Một nữ nhân đặc biệt như vậy chẳng lẽ còn không bằng một con heo?!! Mắt ông mù rồi hả?!

"Ông có biết nhìn hàng không vậy?! Đây là nữ nhân! Một nữ nhân xinh đẹp!"

"Nữ nhân thì sao hả? Thời buổi này thịt heo lên giá vùn vụt, có thể bì được với heo à?!"

"Nữ nhân sao lại không bì được với heo chứ? Đầu óc của ông có bệnh rồi hả?!"

"Đầu óc của ngài mới có bệnh ấy! Ta có khờ mới cần nữ nhân không cần heo!"

"Ta thấy đầu óc của ông bệnh thật rồi, nữ nhân và heo căn bản là không cùng đơn vị tính!"

"Nhìn liền biết ngài chưa từng quán xuyến việc nhà mà, ngài có biết hiện tại củi gạo mắm muối đã lên giá bao nhiêu không..."

"Ta quan tâm nó lên giá bao nhiêu để làm gì, nữ nhân là đáng giá!"

"A, thịt heo mới đáng giá..."



Từ ban đầu cung kính tiếp đãi, đến giờ mắng nhau xa xả. Lục hoàng tử ngơ ngác ngồi bên cạnh, miếng dưa đã rơi xuống đất, hắn cảm thấy não mình load không kịp nữa rồi...

Đây là... một vụ thảm án bắt nguồn từ một con heo?

Đến cuối cùng hai người càng mắng càng tức, nếu không phải có người hầu đứng cạnh can ngăn, chỉ sợ họ đã tẩn nhau luôn rồi.

Thượng thư tức điên lên, trực tiếp hăm: "Ta nói cho ngài biết! Hôm nay cho dù là Thiên Vương Lão Tử tới cũng là heo đáng giá!"

"Ta cũng nói cho ngươi biết, giá trị của nữ nhân cao hơn!"

Thượng thư thở hồng hộc, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng chỉ vào quần chúng ăn dưa Lục hoàng tử: "Còn muốn ta giúp ngài, phi! Ngày hôm nay ta nói rõ luôn, ta đứng về phía Lục hoàng tử..."

"Ngươi dám!"

Thượng thư cười lạnh một tiếng, kế đó quay đầu lại hỏi Lục hoàng tử còn đang ngơ ngác: "Thịt heo và nữ nhân ngài chọn cái nào?"

"... Ta chọn thịt heo." Lục hoàng tử lắp bắp đáp.

Nghe được câu trả lời thoả đáng này, thượng thư quay đầu lại, ra oai với Tam hoàng tử: "Nghe thấy chưa? Đây mới là người đáng để ta dựa vào! Còn tên rác rưởi như ngài, cút!"

"Được được!" Tam hoàng tử thở hổn hển chỉ ngón tay vào từng người một: "Hôm nay các ngươi chọn thịt heo, về sau chúng ta là người của hai thế giới. Mối thù hôm nay ta ghim trong lòng, ngày sau quyết sẽ tru cửu tộc các ngươi!"

[... ]

[... ]

[ Mị hoài nghi thằng cha này ném IQ của mị xuống đất còn chà lên nó... ]

[ Lầu 1: Trên lầu tự tin lên, xóa hai chữ hoài nghi đi. ]

[... Tu-tui cảm thấy mình đọc lộn truyện rồi, truyện này rõ ràng phải gắn tag tấu hài chứ! ]

[ Ha ha ha ha ha tiêu tui rồi, cười ẻ luôn á! Bụng tui đau quá! ]

Bởi vì quan niệm hai bên không hợp, hơn nữa Thượng thư đã xé rách mặt mũi với Tam hoàng tử, phủ đệ này cũng không giữ Tam hoàng tử lại được nữa.

Tam hoàng tử gần như là bị đuổi ra khỏi phủ, chỉ giữ lại một Lục hoàng tử trực tiếp nằm thắng nghẹn họng không thôi.

Tên đã bắn ra, đương nhiên không thể quay đầu. Hơn nữa đắc tội Tam hoàng tử, Thượng thư có thể nói là ván đã đóng thuyền ngã về phía Lục hoàng tử.

Để tỏ lòng trung thành, Thượng thư đặc biệt sai hạ nhân làm một đĩa thịt kho tàu đãi khách.

Ăn thịt kho tàu làm từ thịt heo mình tặng, Lục hoàng tử hoảng hốt gật đầu, hắn cảm thấy mọi chuyện nó cứ vi diệu làm sao ấy.

Hắn đưa Thượng thư xem cuốn sổ mình ghi chép, Thượng thư nhìn từng dòng từng cột ghi trên đó, kết hợp với kế hoạch nha môn vật giá của Lục hoàng tử, cái nhìn lập tức thay đổi rất nhiều, đến cuối cùng ông thậm chí đã tâm phục khẩu phục.

Ông nói với Lục hoàng tử, mình sẽ dốc hết toàn lực ủng hộ quyết định của hắn, nhưng việc đầu tiên Lục hoàng tử cần làm là có được sự đồng ý của hoàng thượng.

Chuyện này dễ mà, cơ mà chờ đến khi Lục hoàng tử về cung bẩm tin tức này cho hoàng thượng, hoàng thượng lại lắc đầu.

"Nó đúng là rất tốt, nhưng thế đạo bây giờ rất loạn, chuyện này ảnh hưởng quá lớn, liên lụy đến rất nhiều lợi ích khổng lồ, chắc chắn sẽ đắc tội quyền quý trên dưới của nước Bí Đao."

Lục hoàng tử nghe xong cúi đầu suy ngẫm, đó quả thật là một vấn đề.

Ban hành luật pháp thì dễ, cái khó ở đây là làm thế nào phổ biến được nó. Đủ mọi thế lực rắc rối phức tạp, rút giây động rừng...

Lục hoàng tử chống má, phải nghĩ cách khiến họ đồng ý chuyện này.

Từ đó về sau, Lục hoàng tử tiếp tục giả dạng làm một người bình thường, thâm nhập vào quần chúng tìm hiểu thực hư, tiện thể nghĩ ra một kế sách vẹn toàn.



Hôm nay gió thu phơi phới, dân chúng chăm chỉ canh tác ngoài đồng, Lục hoàng tử cũng bỏ xuống thân phận cầm lấy cuốc làm việc đồng áng.

Mọi người thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lục hoàng tử, mặc dù mồ hôi chảy đầm đìa, quần áo đang bận chỉ là vải thô nhưng khí chất của hắn không sao che giấu được.



Họ nhịn không được tắc lưỡi, thầm nghĩ trước đây nhà Lục lang chẳng đong nổi một chén cơm, giờ việc kinh doanh lại ngày càng phát đạt, của cải đã vượt ngoài khả năng phân bì của họ.

Nhưng dẫu cho có tiền, đối phương vẫn không hề có thái độ khinh người, vẫn cần cù làm đồng không khác gì họ. Mọi người than một tiếng, chả trách người ta đổi đời nhanh như thế, chỉ nói riêng phẩm chất này thôi không phải ai cũng có được.

Có người kính nể Lục lang, tự nhiên cũng có người ghét Lục lang.

Có một cậu nhóc mười tuổi vẫn luôn xem Lục lang là cái đinh trong mắt, nó là cháu trai của trưởng làng.

Từ nhỏ nó đã chịu thương chịu khó, lại giỏi tính toán, ai gặp cũng khen. Nhưng từ khi Lục lang gì đó tới làng rồi, người nhà không còn khen nó nữa, chỉ toàn là khen Lục lang!

Cậu nhóc khó chịu lắm, nó ghen tỵ.

Những lúc làm việc chung với người lớn, ở trước mặt mọi người nó không dám làm gì cả, nhưng sau lưng họ lúc thì nó giấu cuốc của Lục hoàng tử, khi thì trộm ấm nước, bướng hết sức nói.

Lục hoàng tử cũng không phải người mù, nhìn rõ mồn một "chuyện xấu" nó làm. Hắn hừ một tiếng, bộ tưởng hắn dễ chọc à?

Công việc hôm nay khá nhiều, tới tận trưa rồi mà mọi người vẫn chưa xong được một nửa. Vì thế bọn họ tính nhịn bữa trưa hôm nay, ráng làm cho xong.

Bản thân người lớn có thể chịu được, lại không nỡ bắt tụi nhỏ chịu chung.

Trưởng làng đào hai củ khoai trong đất ra đưa cho Lục hoàng tử: "Lục lang à! Sức của con không bằng chúng ta, trưa rồi ăn chút gì đi. Hai ngày này nhà không rảnh đi mua gạo, con và cháu ta lót bụng đỡ hai củ khoai này nhé."

Lục hoàng tử cũng không khách khí, nhận lấy khoai. Hắn nhìn cậu nhóc bên cạnh, nó bĩu môi bực bội chạy theo, cả hai tới nhà của trưởng làng.

Khoai là thức ăn hôm nay của họ, Lục hoàng tử quyết định làm một phần khoai sợi chiên.

Cậu nhóc vẫn xị mặt với hắn, Lục hoàng tử nở nụ cười hì hì, lén lấy thứ gì đó trong túi ra...

Oắt con ta còn không trị được nhóc à? A!

Một đĩa khoai sợi thơm phức đã sẵn sàng, cậu nhóc chảy nước miếng ngồi vào ghế. Lục hoàng tử lấy hai cái chén ra, mỗi người một chén bắt đầu xơi.

Lục hoàng tử có một người bạn đầu bếp, tay nghề tự nhiên không thua kém gì, hắn ăn rất ngon lành.

Nhưng khi cậu nhóc gắp khoai bỏ vào miệng, khuôn mặt nháy mắt cứng đờ.

Nó trợn to mắt lên, không thể tin được nhìn sợi khoai trong chén, há miệng trực tiếp vọt ra cửa ói.

Kế đó nó ôm chén chạy tới trước mặt Lục hoàng tử giận bảo: "Ngươi... Ngươi bỏ gừng vào trong đó à?!!"

Lục hoàng tử ăn một miếng, rủ nhẹ mí mắt xuống: "Ừm, khoai chiên chung với sợi gừng, sẽ làm tăng hương vị..."

Cậu nhóc:...

Nó ngơ ngác nhìn "chỗ khoai sợi" giống y như đúc hoàn toàn không thể gạt ra được trong chén, nội tâm sắp tan vỡ.

Lục hoàng tử còn có lòng nhắc nhở: "Hở! Đệ không thích ăn gừng à? Không sao, không thích thì thích gạt gừng ra đi, ta không kén."

Cậu nhóc:...

Ngươi gạt thử cho ta xem?

Nhà nghèo, trong nhà cũng không có gì khác để ăn. Cậu nhóc chỉ có thể ngậm nước mắt nhai hết "chỗ khoai sợi" trong chén, nhai đến cuối cùng thậm chí còn "cảm động" rơi lệ.

Lục hoàng tử an ủi: "Có gì đâu, ngày mai ta làm một đĩa nữa cho đệ..."

Cậu nhóc hít ngược một hơi, lại không biết mình nên chửi từ đâu, chỉ có thể ngậm nước mắt huhu bỏ chạy.

Lục hoàng tử "chậc chậc" hai tiếng, ăn sạch chỗ khoai không có bỏ gừng trong chén, thỏa mãn xoa bụng.



Mua gừng xong, hắn cầm bút than vừa đi vừa ghi sổ, không chú ý thấy dưới chân mình đột nhiên xuất hiện một cái giếng...

Lục hoàng tử đạp hụt, lại bật người lách qua——



Tuy rằng phản ứng kịp, người đứng vững nhưng sổ lại rơi xuống...

Lục hoàng tử giật mình, vội vã nhìn xuống dưới... May thay đây chỉ là một cái giếng cạn, bên dưới không có nước.

Hắn thở phào một hơi, vỗ ngực.

Lục hoàng tử ngồi xổm xuống nằm sấp trên thành giếng, thò tay với thử. Chỉ tiếc cái giếng này sâu quá, hành động này của hắn không khác gì một trò đùa.

Ngay khi Lục hoàng tử tính trèo xuống, một giọng nói kỳ lạ đột nhiên vang lên bên tai.

"Vị công tử anh tuấn này, ngài đang lo lắng vì không nhặt được cuốn sổ của mình à? Ta có thể giúp ngài, chỉ cần ngài cho ta một nụ hôn..."

Lục hoàng tử khựng lại, tiếp đó quay đầu, đi theo âm thanh nhìn xuống dưới chân——

Một con cóc màu vàng.

Con cóc vàng chu miệng nói với hắn: "Ta bị Ma Vương độc ác phong ấn, thật ra ta là một nàng công chúa xinh đẹp. Chỉ cần chàng đồng ý cho ta một nụ hôn, ta sẽ giúp chàng nhặt cuốn sổ đó lên."

Lục hoàng tử:...

Hắn cảm thấy đầu mình đau buốt, oắt đờ heo? Cóc có thể nói chuyện à?!

Chotto matte, cảnh này hơi quen mắt. Hình như những âm thanh trong đầu hắn từng nhắc tới một câu chuyện.

Hắn đè xuống nỗi khiếp sợ trong lòng, chỉ vào con cóc đó hỏi: "Ngươi là Hoàng Tử Ếch?! Không đúng! Đó không phải là chuyện cổ phương Tây sao?"

Con cóc vàng lắc đầu: "Ta là Công Chúa Cóc, phiên bản nước Bí Đao!"

Lục hoàng tử:...

Hắn cảm thấy tim mình đang lên cơn đau thắt, đầu óc choáng váng.

Chính ngay lúc này một trận cuồng phong ập tới, sấm chớp rền vang.

Hắn che đầu lại, cố kìm lại cơn choáng và máu chó...

Nhưng Công Chúa Cóc vẫn kiên nhẫn nói: "Vị công tử anh tuấn này, chỉ cần chàng cho ta một nụ hôn..."

Lục hoàng tử nhịn không được nữa, hắn nhìn lớp da xấu xí của nó, trực tiếp nắm sợi dây thừng treo phía trên giếng trượt xuống, nhặt cuốn sổ lên nhét vào ngực, lại túm chặt dây trèo lên.

Hắn nhìn Công Chúa Cóc đang ngơ ngác, cười lạnh nói: "E là phải khiến ngươi vỡ mộng rồi!"

Công Chúa Cóc:...

...