Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước

Chương 4: Ước mơ





Hôm sau, Duật Thiên sau khi được ông bà Triệu đáp ứng cho chuyển trường. Cậu đã vui đến mức nào, liền lập tức làm giấy tờ ngay.

Ngành giải trí vốn là ước mơ của cậu, đặc biệt là điện ảnh. Kiếp trước cậu chỉ là trợ lý, có khi là vai phụ. Nhìn các anh chị trên diễn vai chính mà cậu khao khát, ước muốn rất nhiều.

Bây giờ cậu đã có cơ hội thỏa mãn ước mơ ấy rồi. Vào 5 giờ sáng, Duật Thiên thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi vận bộ đồ đặc trưng của trường. Bộ đồ có áo sơ mi trắng, quần tây đen, áo khoác sọc carô màu đỏ đậm, trên vai trái và ngực phải có quy hiệu của trường, đôi giày đen bóng, mái tóc vuốt gọn ra sau và dựng lên.

Duật Thiên sau khi hài lòng với ngoại hình này của chính mình thì bước xuống nhà. Vừa xuống bếp đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm ngon. Bụng không nhịn được mà cồn cào.

"Chào buổi sáng ba mẹ."

"Chào buổi sáng." Ông bà Triệu đồng thanh. Duật Thiên kéo ghế ra và ngồi vào bàn. Người hầu cũng đã dọn lên bàn đầy đủ. Cậu chòe hai ông bà Triệu ăn trước rồi mới ăn. Bữa sáng và tối đối với cậu rất quan trọng. Bữa trưa có thể bỏ nhưng hai bữa kia thì không thể. Cậu cần một nguồn năng lượng lớn để hoạt động tay chân nhiều.

Mặc dù đang ăn nhưng cậu không quên gắp một miếng thịt béo bỡn bỏ vào chén của hai ông bà Triệu. Hai người nhìn thấy hành động của con trai mình liền nở nụ cười. Bữa cơm gia đình càng có không khí hơn.


"Ba mẹ ăn sáng ngon miệng. Con đi học đây."

Ông bà Triệu cũng vui vẻ. Con trai họ có vẻ thích cơm nhà hơn thì phải. Cũng đã bắt đầu có cử chỉ lịch sự, không còn tính cách bốc đồng và kì dị như ngày xưa nữa.

Đúng 6 giờ, Duật Thiên chào tạm biệt ông bà Triệu và lái chiếc xe đến trường Ilumina - một ngôi trường trung học đào tạo nhân tài nổi tiếng.

...........

Đến bãi đổ xe, cậu để xe vào trong và sau đó sách ba lô đi đến phòng hiệu trưởng.

...........

Đẩy cửa vào, cậu không nhanh không chậm nói: "Em chào thầy. Em là học sinh mới tên Triệu Duật Thiên ạ."

"Chào em Triệu, tôi có xem qua học bạ của em rồi và đã sắp xếp lớp cho em rồi. Để xem....à lớp của em là A2 nhé."

"Vâng ạ."

Duật Thiên lễ phép cuối đầu rồi đi ra ngoài. Hiệu trưởng cũng rất hài lòng với thái độ của cậu. Nghe đồn Duật Thiên là một cậu trai hay bốc đồng, kì dị nhưng xem thử đi. Thằng bé ngoan như vậy mà....không biết ai ác mồm nữa, chỉ giỏi đồn bậy bạ.

Nếu Duật Thiên mà nghe được như vậy chắc cười đau cả ruột mất. Cậu mà ngoan á? Cậu còn sợ thiên hạ quá thái bình cơ nữa kìa!

............

Đi đến lớp A2, Duật Thiên từ từ đẩy cửa vào. Đúng lúc giáo viên chủ nhiệm đang sinh hoạt lớp. Thấy Duật Thiên đứng nép bên cửa. Giáo viên vẫy tay cậu đi vào và bắt đầu giới thiệu.


"Giới thiệu với lớp. Đây là bạn mới của chúng ta, Triệu Duật Thiên. Các em cùng chào đón bạn nào."

"Xin chào, cứ gọi mình là Duật Thiên. Mong các bạn chiếu cố." Duật Thiên mỉm cười và gật đầu chào. Vừa mới giới thiệu xong thì cả lớp nhào lên.

"Hey chào lính mới."

"Chào mừng đến với lớp A2."

"Soái ca ơi! Chào mừng."

"Kết bạn nhé lính mới."

...

Lớp bắt đầu nhốn nháo lên thì giáo viên CN dùng thước dài 30cm gõ mạnh xuống bàn.

"Im lặng nào lớp. Vậy Duật Thiên, em muốn ngồi chỗ nào? Lớp còn nhiều chỗ trống, em cứ thoải mái chọn lựa."

"Em nghĩ....em sẽ ngồi kế bên bạn nữ kia."

"Ý em là bạn Tuyết Chi?"

"Vâng."

Haha, ông đây mà đoán thì trúng điểm nhé. Quả đây chính là nữ phụ Tuyết Chi. Theo nguyên tác, nữ phụ này cực kỳ đam mê điện ảnh, mà cô cùng sở thích với cậu, suy ra hai đưa hợp nhau - đó suy nghĩ của mỗ nam nhân nào đó.


Theo cốt truyện kể, vào buổi tiệc kỷ niệm hơn 45 năm thành lập công ty của Triệu gia. Cô nàng Tuyết Chi nhìn thấy Duật Thiên thì đã thầm thích. Từ bỏ các ngành điện ảnh mà vào ngành kinh tế chỉ để học chung với Duật Thiên. Đương nhiên Duật Thiên hiện tại cũng chú ý đến cô bạn này. Cũng có thể quen nhau được nha. À cái cô bạn gái kiếp trước ấy hả. Nếu nghe tin anh chết rồi chắc mừng đến mức đi tìm thằng khác giàu hơn luôn rồi. Bởi vậy mới nói, hãy yêu cô gái thật lòng yêu mình còn hơn yêu một cô gái mình yêu cả tấm lòng nhừng cô ấy không yêu lại mình.

Duật Thiên mang balo đi đến bàn kế bên Tuyết Chi. Kể từ lúc bước vào, cô đã chú ý đến cậu, một người con trai ăn mặc gọn gàng, tính cách ôn nhuận vui tươi nhưng nếu nhìn kĩ thì không hề đơn giản như vẻ bên ngoài. Bạn mới này còn mang một khuôn mặt soái ca vạn người mê. Có thee đó là cái vỏ bọc hoàn hảo.

Hai người ngồi kế bên nhau. Duật Thiên bắt chuyện trước.

"Mình ngồi ở đây không làn phiền bạn chứ?"

"Không đâu. Mà nghe nói bạn từ trường kinh tế sao lại chuyển sang đây?"

"Bí mật. Nhưng mình sẽ kể bạn nghe vào giờ trưa, được chứ?"

"Sao lại không!"

Tuyết Chi cười mỉm, nụ cười xinh xắn động lòng người. Nếu đem cô nàng này ra so sánh với bạn gái cũ của hắn thì chỉ có vượt trội hơn chứ không kém.

Cô nàng Tuyết Chi này tuy hơi quái đản nhưng dù sao người ta cũng là người con gái có phong cách tao nhã. Không kết thân thì phí.