Khi Nam Phụ Không Còn Như Trước

Chương 8: Đánh nhau trên sân thượng!





"Nào! Tới đây đi!" Duật Thiên phấn khích như đứa trẻ được món đồ mà chúng muốn. Bàn tay bẻ ngón tay kêu rắc rắc giòn giã. Miệng không ngừng cười quái ác khủng bố tinh thần của bọn họ.

Tên đầu gấu tuy hoảng sợ nhưng lại không muốn mất mặt trước đàn em, hắn liền gạt bỏ nỗi sợ. Liều mạng xông lên. "Đánh nó cho tao!"

Gã giơ nắm đắm lên nhằm đánh vào bụng cậu.

Duật Thiên chỉ đứng đó nhẹ nhàng gạt tay gã ra, tay còn lại nắm trọn thành đấm đánh thẳng vào mặt gã. Khiến gã đau đớn không thôi.

Gã lùi lại ôm mặt đầy đau đớn. Sau đó gã giơ tay ra, trên mặt gã hiện ra bên vùng thịt mắt trái một màu tím bầm. Con mắt gã nhíu lại. Giọng đầy tức giận "Mày dám đánh vào mặt tao?"

Sao lại không dám chứ. Dù sao mày cũng không phải là đứa đầu tiên - Duật Thiên cười như một tên côn đồ.

(T/g: côn đồ xóm chợ cá! )

"Mày......" Tên đầu gấu lần đầu vừa chịu thiệt vừa bị ăn đấm tên hỏa giận bùng lên. Không thèm nghe lời kêu than của đàn em mà xông lên muốn dạy dỗ cậu một trận.

Duật Thiên thấy gã xông tới thì lách người qua bên trái. Gã kia xông tới vì quá đà mà gã xuống nền xi măng. Khi gã gước lên thì mặt mũi vừa bị trày da vừa dính bụi bẩn. Nhìn trông khôi hài vô cùng.


Gã vì vậy lại càng hổ thẹn. Đứng dậy lại tiếp tục xông tới Duật Thiên.

Lần này Duật Thiên không né tránh như lần trước mà nghênh đón sự phản đòn từ gã kia. Bàn tay phải trắng trẻo và linh hoạt với khớp xương hoàn mĩ. Duật Thiên nắm lấy cổ tay gã, bẻ quẹo sang một bên, tay còn lại nắm lấy bả vai gã và quật mạnh xuống nền xi măng lần nữa khiến gã gục dưới đất.

Duật Thiên liền phủi tay "Ông đây khi biết gây sự đánh nhau thì không biết mày đang ở nơi nào nghịch bùn nữa kìa."

Rồi sao đó Duật Thiên xoay sang bọn kia, giọng đầy thách thức và kiêu ngạo. "Còn đứa nào muốn đánh vào bản mặt của ông nữa không? Có thì lên đây một thể. Ông còn có một tiết Hóa vào buổi chiều nữa.

Bọn kia nghe Duật Thiên nói vậy liền có một đám cùng lùi ra sau, mặt đầy hoảng sợ.

Đám còn lại thì sống chết một liều một phen để....trả thù cho lão đại.

Kết quả trên nền xi măng lại xuất hiện xác người chất thành đống.

"Đống xác người" cùng nhau trừng mắt Duật Thiên.

"Trừng cái gì mà trừng. Giỏi thì đến đây đánh tiếp đi. Ông sợ chắc." Đám còn lại chưa bị Duật Thiên bán hành thì liền sợ lùi thêm một bước. Mặt đầy kinh sợ.

Tên này quá khủng bố rồi!

Duật Thiên liếc mắt qua một vòng rồi nói với giọng đầy kiêu ngạo."Tốt nhất bọn bây đừng nên xuất hiện trước mặt ông đây thêm một lần nào nữa. Tâm tình tốt ông đánh một trận tâm tình xấu ông đánh cho tụi mày mộ trận không chừa đứa nào."

Sau đó liền thu gom hộp cơm và rác đi ra cánh cửa, khuất bóng sau khi cánh cửa sân thượng đóng lại.

"....."

Vậy thôi ấy hả. Ngươi đánh lão đại, đánh đàn em rồi kiêu ngạo cảnh cáo các kiểu và bỏ đi. Ngươi nghĩ mình là ai???

Mặc dù có nhiều người oán giận nhưng trong đầu lại không dám đi tìm tên "côn đồ" đó. Có gặp hắn tốt nhất nên chuồng đi là nhanh nhất, tránh để bị chất thành đống như kia.

.....

Hôm sau, cả trường lại lâm vào một trận hoang mang với tin tức: đại ca khối D và đàn em bị đánh một trận rồi lại bị chất thành đống. Ban cán sự nhà trường hỏi ai gây ra thì nhất định không chịu nói. Tra mãi mới moi ra được một thông tin!


Cả bọn cùng bị một thiếu niên côn đồ đánh. Kẻ bị đánh và chưa bị đánh đều được cảnh báo.

Mặt dù chỉ mới được biết vào buổi sáng nhưng tin tức này đã lan ra khắp diễn đàn của trường. Khó lắm nhà trường mới chèn ép lại. Không biết ai rảnh rỗi lại moi lên nữa.

Nhưng có một điều bí ẩn ai cũng tò mò.

Rốt cuộc tên"côn đồ" đánh đại ca khối D là ai?

Lúc này, Duật Thiên "côn đồ" (chợ cá) đang ngồi ngẩn ngơ nghe giản viên Âm Nhạc phàn nàn về cách hát của cả lớp. Các anh chị rốt cuộc có biết hát không đấy? Các anh chị hát kiểu gì mà cứ đến điệp khúc là lạc tông mãi. Các anh chị đang đùa giỡn tôi đấy à."

Kiêm học sinh ngoan Duật Thiên vẫn đang ngẩn ngơ nghe, tai không hề lọt một chữ nào vào. Chỉ thơ thẫn ngước nhìn đến chán nản.

.....

"Cậu vì sao lại ngẩn ngơ trong giờ nhạc thế?"

Tuyết Chi đi lại chỗ Duật Thiên ngồi trên ghế đá sân trường, vừa hỏi vừa thuận tiện ném cho hắn hộp cam ép. Bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh, cắm ống hút vào hộp nước trái cây.

"Vì nản."

"Ò. Mà cậu có vẻ thích cam ép nhỉ!"

"Ừ. Vị chua chua ngon ngon. Lại cung cấp đủ vitamin C. Cơ thể tôi rất cần vitamin đó." Duật Thiên vừa nói vừa lắc hộp, cầm ống hút đâm vào hộp uống.

Tuyết Chi dường như nhớ ra việc gì đó liền hỏi

"Chiều hôm qua cậu không đến chỗ hẹn à."

"Tại sao tôi phải đến. Đến để làm gì?"

"Ờ thì chuyện con gái thích con trai..."

"Thôi đi. Nhảm lắm."


"Rốt cuộc cậu có tế bào lãng mạng không đấy?"

"Tế bào lãng mạng tôi chỉ giành cho người con gái tôi thích.

"Vậy cô gái đó rất may mắn..." Tuyết Chi nói đến đây thoáng qua có vẻ buồn rầu rồi nhanh biến mất như chưa hề tồn tại. Duật Thiên cũng nhìn thấy vẻ buồn đó nhưng không tiếp lời, chỉ lẳng lặng uống hộp cam ép.

"À mà nè..."

"Hửm?"

"Cậu có bận gì...vào tối thứ 7 không?"

"Thứ 7 hả? Không. Sao vậy?"

"À tôi có hai vé xem phim. Cậu đi không?"

Duật Thiên lần đầu được rủ đi xem phim nên hơi bất ngờ. Đăm chiêu suy nghĩ rồi trả lời "Mấy giờ?"

"À ừm 18 giờ 45 hẹn ở rạp phim gần trường."

Duật Thiên gật đầu rồi uống sạch hộp cam ép. Thuận tay ném nó vào sọt rác gần đấy mà không hề nhấc chân đến đó.

Đứng dậy và hai tay đút vài túi quần, bộ dạng vừa lưu manh vừa hảo soái, giọng cỡn bợt nói với Tuyết Chi. "Đi thôi, tiết tới là tiết sinh hoạt lớp đấy."

"Ừm." Tuyết Chi đứng dậy khỏi ghế đá, cùng Duật Thiên sánh vai bước vào lớp.