Sau khi rời khu du lịch thì chúng tôi quyết định đi bộ một vòng bờ biển rồi mới quay trở về phòng.
Vì hôm nay đã đi chơi thấm mệt, nên thay vì đi ra ngoài quán thì cả đám sẽ mua đồ ăn về phòng.
Thằng Phong về nước đợt này ở lại hơn một tháng, nên chỉ cần có thời gian gặp được người thương. Nó chắc chắn sẽ quấn quýt không rời.
Tôi nhìn hai đứa nó ngồi tâm sự cho đã rồi lăn ra ngủ khi nào không biết.
Hiện là một giờ sáng, tôi vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ. Trong phòng tuy có điều hoà nhưng lại cảm thấy có chút ngột ngạt.
Lẳng lặng cầm theo một bịch đậu phộng cùng với lon bia đang uống dở, tôi ngồi xuống một góc ở ban công nhìn xuống phía dưới thành phố.
Trong lòng có chút nặng trĩu không rõ. Âm thanh bên dưới hoà cùng với tiếng gió náo loạn bên tai, không biết từ khi nào thằng Mèo đã ngồi xuống bên cạnh tôi.
Chúng tôi cả hai đều không nói gì cả, mà chỉ đơn giản là ngắm nhìn cảnh đêm bên dưới.
Mèo hỏi khẽ tôi: “ Thằng kia đối với mày có tốt không?”
Tôi uống một ngụm bia, nhàn nhạt đáp: “ Tốt…đối với ai nó cũng đối xử rất tốt”
“…”
Mèo: “ Hôm nay không biết có phải trùng hợp hay không, nhưng những chỗ mà bọn mình đi qua, đều sẽ bắt gặp nó đứng ở một góc nhìn về phía mày”
Tôi không đáp, hạt đậu phộng bị cắn vỡ nghe rôm rốp, hương vị ngậy ngậy thơm mùi dừa lan toả cả khoang miệng.
Mèo: “ Hôm qua lúc nó đưa mày về, bọn tao cả ba đứa đứng đợi mày ở trước cổng khách sạn”
“ Lúc đó mày ôm nó khư khư, ngủ ngon lành không biết gì cả”
“ My lúc đấy nó điên lắm, không thèm cho thằng Nhật nói gì mà lao đến tát thằng Nhật, vừa đánh vừa chửi. Nó cũng chỉ im lặng không nói gì, đợi cho My nó chửi đã rồi mới từ từ tách mày ra đưa cho bọn tao”
“ Cuối cùng bọn tao đỡ mày đi lên thì nó mới chào một tiếng rồi đi về”
Tôi không trả lời, chỉ đơn giản là nghe Mèo kể lại. Khỏi phải nói tôi cũng có thể hình dung được cảnh tượng lúc đó, chắc tàn bạo lắm.
Mèo dường như cũng không cần tôi phải lên tiếng lại nói tiếp: “ Lúc đứng đợi chơi máng trượt, không biết nó từ đâu ra vỗ vai tao nói có chuyện muốn nói với mày, hỏi tao có thể nhường chỗ cho nó hay không”
“ Tuy mày nói cả hai đều chỉ là bạn bè bình thường, nhưng thực ra giữa bọn mày tao lại nhìn ra có vài điểm không đúng nên mới nhường chỗ cho nó”
“ Tao không biết như thế nào, nhưng thật sự nó có ý với mày. Và tao cảm nhận không chỉ một chút đâu…”
Cái ‘ý’ đó tràn ngập cả đôi mắt, phát sáng đến kỳ lạ…
Tôi thở hắt ra một cái, bình thản nói: “ Thì làm sao?”
“…”
Mèo khẽ cười: “ Chả làm sao cả! Chỉ là thấy thằng này nó vừa muốn lại gần mày nhưng lại như đang e ngại gì đó! Nhìn rất hài! Không như thằng Thắng!”
Tôi không khỏi có chút chê cười: “ Mày so sánh như vậy quá là không công bằng rồi đi!”
Mèo: “ Có gì không công bằng! Cứ như thằng Thắng, dồn dập nhanh chóng không phải tốt hơn sao? Chứ cứ kiểu mưa dầm thấm lâu với mày thì đợi hoá kiếp luôn quá!”
Tôi nhướng mày: “ Không phải tốt hơn! Mà chỉ đơn giản là tao cho nó cơ hội mà thôi! Mày cũng biết ‘cơ hội’ đó cũng chỉ là một trò đùa thôi không phải sao?”
“…”
Mèo: “ Đúng ác quỷ nói chuyện có khác…”
Tôi không đậm không nhạt liếc nó một cái, chứ không như bình thường là nó tới công chuyện với tôi rồi.
Mèo: “ Tóm lại là tao thấy thằng Nhật gì đó cũng được! Cứ coi như trải nghiệm đi, cũng chả mất mát gì!”
Tôi lập tức nói: “ Vậy nếu có mất mát thật thì sao?”
Mèo cười hì hì đầy thân thiện quay sang nói với tôi: “ Vậy coi như là một bài học cho mày! Trước giờ chưa buồn vì tình lần nào thì coi như đây là cơ hội luôn, quá tuyệt còn gì?”
Tôi không thể tin những câu nói này lại tuôn ra từ miệng bạn thân mười gần chục năm của tôi. Có anh em nào mà nói như vậy không hả. Người ta là an ủi hoặc ngăn cản bạn bè để không phải đau lòng, còn đây thì lại bảo coi như một bài học.
Bài học này ai cần thì cần, chứ tôi thì tôi chê nha.
Tôi đang chuẩn bị đứng dậy thì thằng Mèo lại khe khẽ hỏi tôi, đều đã hơn 4 năm rồi nhưng năm nào cũng vậy. Rõ là nó là người nhớ rõ nhất nhưng vẫn luôn đều đặn hỏi lại tôi…
“ Ngày kia là giỗ của anh Quý đúng không?”
Tôi nhìn vào ngày tháng ở màn hình điện thoại rồi khẽ gật đầu một cái: “ Ừ! Vẫn qua như bình thường nhé!”
“ Vậy tao sẽ mua nhiều hoa một chút…”
Tôi cụp mắt, nỗi buồn tưởng như đã biến mất giờ lại một lần nữa bị khơi dậy. Nhưng không còn là siết chặt lồng ngực đến khó thở nữa, chỉ là một chút buồn mà thôi.
“ Cứ như mọi năm là được…”
_______________
Chúng tôi về nhà vào buổi chiều ngày thứ ba của chuyến đi.
Dành ra một ngày nghỉ ngơi ở nhà, đến ngày sau đó tôi cùng với mẹ đi chợ mua đồ chuẩn bị giỗ cho anh ba.
Trong lúc đứng lựa hoa cùng với mẹ ở chợ, tôi đã nhìn thấy một xe bánh ngọt dân gian. Anh ba và tôi rất thích ăn những bánh đó, đặc biệt là bánh chuối hấp và bánh da lợn.
Có lẽ tôi sẽ mua vài hộp về và chia một nửa cho anh ấy.
Vừa nghĩ đến đó tôi liền nói với mẹ rồi tự đi qua đường để mua bánh.
Nhìn ba hộp bánh hơi nặng ở trên tay nhưng tôi lại không vui nổi.
Không hiểu sao trong đầu lại nhớ mỗi khi đi tái khám định kỳ về, anh ba đều sẽ mua cho tôi một hộp những bánh này về, dù rằng lúc đó anh không thể ăn quá nhiều những đồ như này. Nhưng thứ mà tôi thích anh đều để ý rất kỹ.
Chỉ cần đi học về liền nhìn thấy hộp bánh quen thuộc để trên bàn ăn tôi liền ríu rít vui vẻ mà quấn lấy anh, mùi vị ngọt béo của nước dừa lúc đó đúng thật rất là ngon…
KÍTTTTT
Trong lúc thất thần, tôi không hề để ý chiếc xe ô tô đang tiến gần đến phía mình.
Tiếng phanh gấp cùng với sự chao đảo của cơ thể làm tôi bừng tỉnh. Cả người đã nằm rạp xuống dưới đường khi nào không hay.
Cũng may là chiếc xe phanh kịp, đầu xe chỉ chạm vào bắp chân của tôi một cái nên mới ngã xuống như vậy. Ngoài cảm giác ở rát ở tay ra thì tôi cũng không bị làm sao cả.
Lặng lẽ đứng dậy trước ánh mắt của những người xung quanh, tôi cầm hộp bánh lên xem có bị làm sao không, rồi mới đứng phủi quần áo.