Khi Nào Mới Được Yêu?

Chương 27: Hiền lương thục đức?



Tôi bước đến cổng, nhìn qua chỗ giàn hoa giấy trước nhà, thấy thằng Nhật đã đứng ở đấy, đầu nó vẫn còn đang đội nón bảo hiểm. Trên tay là một ly nước ép cam chanh dây, còn có một bịch nhỏ có cồn sát trùng và bông y tế.

Vì nó đứng khá gần, tôi phải ngước đầu lên nhìn nó, mắc cái gì mà cao vậy không biết. Tôi nhìn đồ trong tay nó khó hiểu: “ Gì vậy?”

Nó chìa ra đến trước mặt tôi rồi nói: “ Đồ cho Hân đó!”

Tôi vẫn không hiểu, đưa tay nhận lấy. Mặt đầy nghi hoặc nhìn đồ trên tay rồi lại nhìn nó. Đáp lại tôi chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng. Gì đây, biết là đẹp trai rồi nhưng tự dưng cười lên vậy là có ý gì?

Đột nhiên tôi cảm nhận mép bàn tay đang bị chọc chọc vào. Ngón tay thằng Nhật đang chỉ về vết ửng đồ trong lòng bàn tay tôi. Tôi cũng bất giác xoè lòng bàn tay ra.

Đột nhiên giọng nói dịu dàng như có chút tự trách mà hỏi tôi: “ Đau không?”

“ Đem đến cho Hân đó! Sáng nay Nhật thấy rồi, mà Hân đi nhanh quá!”

Thì ra là vì cái vết thương mà tôi chỉ cần rửa qua bằng nước suối lại khiến hotboy Phạm Hoàng Nhật phải lặn lội trưa trời nắng chang chang như này mà đem đến thuốc và nước cho tôi.

Hình như trong mắt nó tôi phải là một đứa mỏng manh, yếu mềm. Chỉ cần đứng trước gió liền có thể bị thổi gãy người, gai đâm liền để lại nguyên một cái hố trên người vậy. ngôn tình sủng

Đứng trước tấm lòng quan tâm người bị thương của nó làm cho tôi có chút câm nín, không biết phải nói với nó là với đôi bàn tay này tôi đã rửa cả mấy lần rau, lau cả mấy lần chén, cầm nắm mọi vật không đếm hết được hay là giả bộ đau đớn nhận lấy đồ của nó đây.

“ Hai đứa đứng đây làm gì đấy? Sao không vào nhà đi?”

Cả tôi và thằng Nhật giật mình một cái, nhìn về phía sau lưng nó. Là anh hai tôi đang gác tay ra ngoài cửa kính xe ô tô, ló đầu ra hỏi chúng tôi.

Sớm không về, muộn không về. Đúng lúc ngay tình huống khó xử thì lại về. Kiểu gì cũng bị trêu cho mà coi.

Thằng Nhật có lẽ hơi căng thẳng, nó cúi người chào anh tôi: “ Em chào anh!”

“ Chào em! Vào nhà đi, đứng ngoài đây làm gì cho nắng!”

“ Dạ thôi ạ! Em đến đưa đồ rồi về luôn ạ!”

Thằng Nhật coi như cũng biết ý của tôi,dù sao giữa tôi và nó bây giờ cũng có một số suy nghĩ chưa rõ ràng, tôi chỉ muốn tránh nó mà thôi. Thôi thì đồ này của bạn mình nhận. Đợi khi khác mình mua đồ ăn vặt bù lại cho bạn sau.

Nhưng tôi còn chưa kịp cười khoái chí trong lòng thì anh tôi đã đạp tan tất cả: “ Về gì mà về! Nhà nay ăn cơm, vào ngồi ăn cho anh vui! Bạn của Hân thì cũng như em của anh! Không phải ngại!”

“Hai đứa vào đi rồi anh đóng cổng luôn!”

Tôi trong mắt nhìn anh tôi bằng biểu cảm thân thiện, rồi né người qua một bên: “ Mày dắt xe vào đi! Nay nhà tao làm giỗ, đồ ăn ngon nhiều lắm!”

Anh tôi đã nói như thế thì nó cũng khó mà từ chối được. Dù sao việc tôi dắt bạn về những dịp như này cũng đều là điều bình thường, coi như năm nay có thêm một khuôn mặt mới đi.

May mà thằng Nhật tướng tá cũng nghiêm chỉnh, sáng láng. Trên mặt nhìn vào chính là ba chữ ‘ Người đàng hoàng’. Chứ không ba tôi và họ hàng lại dị nghị nhiều cái khó nói lắm.

Tôi đợi nó dắt xe vào trong rồi mới đi sát lại gần nó mà nói nhỏ: “ Cứ chào như bình thường thôi nhé! Nhà tao ai cũng hoà đồng nên đừng lo!”

Tôi nói xong mới thấy có chỗ không đúng, tại sao lại phải lo nhỉ. Cứ như bình thường là được, thôi kệ đi, coi như nhắc nhở bạn để bạn thoải mái tí.

Thằng Nhật người nó cao, còn hay chơi thể thao nên nhìn nó khá khoẻ khoắn. Còn mặc áo thun xanh lục đậm, quần thun ống rộng màu đen. Chính là kiểu thanh niên tuổi trẻ tràn đầy sức sống và nhiệt huyết đấy.

Chắc tôi miêu tả hơi quá, gói gọn lại chỉ có hai chữ là đẹp trai mới coi như có thể diễn tả được nó trong mắt tôi. Đẹp trai quá hahahaha…

Tôi vội nhéo lấy đầu ngón tay của mình để dẹp tắt con ác quỷ hám trai đẹp trong đầu đi. May mà chỉ nghĩ trong đầu thôi chứ mà thể hiện ra bên ngoài thì chắc có đầu thai mười kiếp tôi cũng không hết nhục.

Tôi bước lên trước nói với cả nhà vẫn đang nhìn về hướng tôi: “ Đây bạn con!”

“ Cháu chào cả nhà ạ!”

“ Ô! Bạn của Hân đấy à? Ngồi vào đi cháu!”

“ Chà! Bạn của Hân đứa nào cũng đẹp trai đẹp gái”

“ Hân lấy thêm chén đũa cho bạn đi con!”

“…”

Tôi cười cười rồi chạy vào bếp lấy chén với đũa. Chạy ra đã thấy Nhật ngồi vào gần chỗ anh hai tôi, còn chỗ của tôi thì đã mất tích. Thay vì theo chỗ ngồi sẽ là Mèo, tôi, My, Phong. Thì giờ lại thành, Mèo, My, Phong, tôi, Nhật rồi đến anh hai.

Tôi thấy chén đũa của mình cũng đã được đưa sang. Đành phải ngồi xuống. Vừa ngồi xuống thì thằng Nhật đã ghé vào tôi hỏi nhỏ: “ Hôm nay là giỗ ai vậy?”

Tôi cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng chả chén, bình thản đáp: “ Anh ba của tao”

“…”

Tôi không thấy nó hỏi nữa cũng kệ. Lúc này ba tôi mới đưa mắt qua bên này, dù sao ba tôi cũng ngồi khá gần. Ba tôi đưa đến một dĩa đồ ăn qua bên chỗ thằng Nhật rồi cười nói: “ Nay nhà bác giỗ anh ba của Hân! Chỉ làm đồ chay thôi, nhưng bác gái làm ngon lắm, cháu thử ăn nhé!”

“ Cháu cảm ơn ạ!”

Anh hai tôi cũng hỏi: “ Có phải hôm bữa em trở Hân đi học đúng không? Nhìn em quen quen”

“ Là em ạ!”

Ba tôi ngạc nhiên: “ Ô vậy là hôm bữa bác cũng gặp cháu rồi! Nhà cháu ở gần đây không? Bạn cùng lớp với Hân luôn à?”

Tự dưng thằng Mèo nó rướn qua nói với tôi: “ Cứ như đang ra mắt nhà vợ ấy nhờ!”

Tôi lập tức đưa tay vỗ đầu nó một cái, kèm theo là cái trừng mắt đầy cảnh cáo. Cho đến khi những suy nghĩ của tôi được thông suốt, thì tôi không muốn nghe những câu như này.

Tôi lặng yên nghe thằng Nhật từ tốn chả lời: “ Nhà cháu ở gần đường đôi trong khu biệt thự Tây gần đây! Cháu học cùng lớp với Hân ạ!”

Ba tôi ngẫm ngẫm một lát để nhớ lại đường đi xong cũng gật gù: “ Vậy thì cũng gần, nhưng lại ngược đường nên đi cũng lâu!”

Chả biết ông anh tôi nghĩ gì mà thốt lên câu nghe rất khét: “ Trời ơi ba! Lâu thì lâu, ngược thì ngược thôi! Đã muốn thì lâu với ngược chả là gì cả!”

Hai thằng nhãi ngồi gần tôi cũng gật đầu lia lịa: “ Đúng đúng đúng!”

Ba tôi khịt mũi một cái làm tôi như được cứu vớt, đúng rồi ba. Hãy bảo vệ con gái cưng của ba đi, bình rượu mơ của ba đâu phải ai muốn ngó cũng được đúng không?

Ba: “ Xời! Mày làm như muốn mà được á! Không cho phép thì cũng chỉ là viển vông thôi!”

Lúc này chú của tôi cũng xen vào: “ Bác lại khéo chê! Nhìn con người ta đẹp trai cao ráo như kia, còn ngoan ngoãn lễ phép, khối em theo! Rể đưa tới tận nhà còn không chịu cơ đấy!”

Ba tôi bĩu môi: “ Rể gì mà rể! Hân nhà tôi đã nói gì đâu mà rể với không rể! Con gái tôi cũng xinh xắn đáng yêu như này, cũng đầy đứa theo vậy!”

“ Tôi nói cho cô chú biết, con gái tôi học thì giỏi, ngoan ngoãn lễ phép. Tôi nói nó nhà này để ba mẹ với anh nó lo, nó cứ vui chơi thôi là được”

“ Vậy mà cô chú thấy không, năm nào cũng nhận giấy khen, hết đi thi năng khiếu âm nhạc rồi còn học võ thuật, biết nấu nướng phụ mẹ. Vui tươi đáng yêu như này cũng đầy thằng theo vậy”

“ Nào là đại sư huynh ở võ đường, rồi đến anh lớn phụ trách đội này, rồi ngay cả thằng con trai nhà ông Trần Đình Khiêm gì đấy kinh doanh khu nghỉ dưỡng cũng theo con gái tôi về tận nhà mà nó còn không chịu.”

“ Mà có phải là mấy thằng ất ơ gì đâu! Cũng đàng hoàng, cao ráo ưa nhìn. Đều là mấy đứa có tương lai tốt, con gái tôi còn không chịu thì như chú nói đưa tới tận nhà vẫn phải xem con tôi ưng không đã!”

Ba đứa bạn của tôi cũng gật đầu phụ hoạ: “ Đúng đúng đúng!”

Còn tôi thì làm sao á, nghe ba liệt kê ra thì liền hỏi đầy hoang mang: “ Làm sao ba biết!”

Ba tôi lại bĩu môi nhìn tôi: “ Ba mày đẻ ra mày thì có chuyện gì của mày mà ba không biết!”

“ Khi nào đi học võ về cũng xách một ly trà sữa, tối tối rồi tự dưng thấy chạy ra ngoài cổng mà xách theo đồ ăn vặt vào nhà là biết rồi! Nhìn mặt mấy thằng nhóc đấy một cái là ba mày biết nó thích mày hay không!”

Đúng lúc nói câu cuối ba tôi mắt liền nhìn về thằng Nhật, tôi theo phản xạ đưa cả hai tay che lấy mặt nó, mặt đầy cảnh giác nhìn ba.

Ba tôi thấy tôi như vậy cũng phì cười: “ Gớm! Ai thèm nhìn mà che!”

Tiếng mọi người cười rộ lên, đến cả thằng Nhật cũng khẽ cười bên cạnh tôi.

Tôi mím môi chặt chẽ, cả khuôn mặt nóng ran. Hơi thở cũng nóng lên, như có người đang đánh trống trong lồng ngực, từng tiếng từng tiếng đập mà lâng lâng cả người.

Tôi ngồi thụp xuống uống liền một hơi hết ly nước.

Mẹ tôi nãy giờ ngồi cười con gái cho đã bây giờ mới giải vây: “ Thôi không chọc con bé nữa! Đồ ăn còn nhiều như này!”

Quá trễ rồi!

Trễ rồi…

Huhuhu…

_______________

Đợi mọi người ăn xong, đám trẻ chúng tôi thoăn thoắt thu dọn bát đĩa ra sân sau để rửa.

Từ lúc bị ba và anh hai hố tôi không dám nhìn thằng Nhật, không nói với nó câu nào. Lẳng lặng cùng với bác giúp việc dọn nhà.

Cảm giác lần đầu tiên bị bố ruột hố một quả đúng là khó mà quên được.

Tôi cứ nghĩ là kết thúc rồi, cho đến khi đang lững thững bước từ trong bếp ra, tôi đang thấy ba tôi khoác vai thằng Nhật. Cả hai ngồi thì thầm gì đó ở một góc.

Chủ yếu tôi chỉ thấy ba tôi nói, còn thằng Nhật thì gật gật liên tục.

Lúc tôi còn đang ngẫm nghĩ xem ba tôi nói gì với thằng Nhật. Thì thằng Phong lại khoác vai thằng Mèo đứng bên cạnh tôi, bộ dạng thì thầm y chang ba tôi:

“ Bác nói cháu nghe! Con gái bác ngoan này, giỏi này, hiền này. Nó tốt lắm, mày có mà theo đuổi, thì kiên trì tí nha con…”

“Dạ, dạ cháu biết rồi! Ba vợ tương lai nói chí phải”

Tôi không thèm nghe tiếp mà đưa chân đá bọn nó mỗi đứa một cái. Lúc bạn hoạn nạn chỉ thấy cười bạn chứ giúp cái quái gì.

Tôi buồn rười rượi tìm đến My, chắc giờ chỉ có My đứng về bênh vực tôi thôi, tôi ôm lấy cánh tay của My nũng nịu. Thì con bé đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của tôi. Cảm động còn chưa chạm vạch xuất phát thì cảm lạnh đã vụt một phát tới vạch đích

“ Gái mẹ, hiền lương thục đức, khối thằng theo, sao lại buồn?”

Đúng là một lũ máu lạnh, bắt tay nhau bắt nạt tôi. Buồn quá đi trời ơi.