Khi Nghi Lâm Gặp Đông Phương Bất Bại

Chương 48



Edit: Dương Tử Nguyệt

Cho tới khi Đinh Nhị bảo đã làm gà xong, tâm trạng của Nghi Lâm mới tốt hơn một chút, nghĩ tới đầu lưỡi của Đông Phương tiểu tặc, cô càng vui vẻ ăn trước mặt hắt, thấy cô trẻ con như vậy, Đông Phương Triệt cười khổ, bất đắc dĩ nói “Muội chỉ biết ăn hiếp ta!” Nghi Lâm liếc hắn với ánh mắt khinh bỉ, nói tiếng người thì chết à?

Sáng sớm hôm sau, Mộc Trí tới Liên Viện, thật ra hắn không có chuyện gì, chỉ muốn tìm hiểu Hàn Tiêu này, người này có y thuật inh, võ công không tồi, nếu có thể thu ình dùng thì sẽ trở thành trợ lực lớn cho Hành Vân sơn trang. Có điều hắn không nghĩ tới, hôm nay Liên Viện xuất hiện thêm một người, dung mạo của người này không tầm thường, ngọc thụ lâm phong, cỡ khoảng ba mươi tuổi, khí chất nội liễm, tuy hắn chỉ ngồi nhưng lại mang theo hơi thở của người đứng tại địa vị cao.

Người này không đơn giản. Mộc Trí nghĩ vậy.

Từ đêm qua Nghi Lâm đã cãi nhau với Đông Phương Triệt, đương nhiên không nói chuyện với hắn, ngay cả khi ngủ cũng không để ý hắn, Đông Phương Triệt biết cô đang tức giận, không thèm để ý, tóm lại hắn chiếm đồ tốt, tâm trạng không tồi. Mộc Trí tới làm Nghi Lâm có chút khó chịu, thản nhiên giới thiệu hai người với nhau, về thân phận của Đông Phương Triệt, cô nói “Vị này là trưởng bối của ta, mới đến hôm qua, không kịp báo cho Mộc tiên sinh, xin thứ lỗi” Dù sao bọn họ đang ở trong biệt viện của Hành Vân sơn trang, đột nhiên xuất hiện một người sống, cũng phải giải thích cho chủ nhà.

Tâm tư Mộc Trí dao động, đương nhiên biết ý tứ của câu ‘Mới đến hôm qua’ là gì, mặc dù người có võ công trong giang hồ trèo vào nhà người khác rất khó coi, nhưng cũng có thể chấp nhận, có điều hộ vệ trong trang…cũng nên huấn luyện lại, rất lơi lỏng. Hắn nghĩ trong lòng như vậy nhưng ngoài mặt lại làm bộ khiêm tốn, ôm quyền nói “Tại hạ là Mộc Trí của Hành Vân sơn trang, rất vui khi gặp tiền bối” Tuy Hàn Tiêu nói đây là trưởng bối của hắn, nhưng không đề cập tới thân phận của hắn, hắn không biết người trước mắt có phải họ Hàn hay không nên chỉ đành gọi tiền bối. Huống chi hắn cũng mới quen Hàn Tiêu, dùng lễ trên dưới cũng được, dù sao hắn vẫn còn trẻ, chỉ mới hai mươi sáu tuổi.

Đông Phương Triệt nghe Nghi Lâm giới thiệu mình là trưởng bối của cô, trong lòng khó chịu vô cùng, hắn muốn bắt cô làm vợ, cô lại dùng từ ‘trưởng bối’ để hình dung hắn, đây không phải mắng hắn trâu già gặm cỏ non, không biết luân lý đạo đức hay sao?

Đương nhiên, luân lý đạo đức gì đó không thể đặt lên mối quan hệ của hai người, cho dù có thì sao, chỉ cần hắn muốn, cô nhất định là của hắn.

Nghĩ vậy, tâm trạng của Đông Phương Triệt tốt hơn một chút, khách khí đáp lễ với Mộc Trí “Nghe danh Mộc tiên sinh của Hành Vân sơn trang biết rõ thiên văn, cái gì cũng biết, hôm nay được gặp là vận may của tại hạ” Hắn đem lời khen chụp lên đầu Mộc Trí khiến Mộc Trí choáng váng, hắn không biết mình trở thành người tài giỏi như vậy bao giờ, ý của người này có phải nói hắn là Gia Cát Lượng tái thế không vậy?

Mộc Trí đỏ mặt, khiêm tốn nói “Vãn bối chỉ biết chút thiên văn, biết chút chuyện vặt ở giang hồ, tiền bối khen trật rồi”

Đông Phương Triệt nói “Đại danh của Mộc tiên sinh như sấm bên tai tại hạ, tiên sinh có tài thất vương mới chú trọng, nếu không có tiên sinh, sao Hành Vân sơn trang có thành tựu hôm nay?”

Mộc Trí cười mỉa hai tiếng, tuy rằng khen hắn nhưng lời khen này không được tự nhiên, mặc dù da mặt hắn dày nhưng chưa vô sỉ tới mức này, trưởng bối này của Hàn Tiêu rất biết khen người, khen tới mức người khác phải sợ, hắn không muốn ở đây chút nào nữa, ngay cả việc thất vương chú ý cũng có thể nói ra, nếu nói thêm chút nữa, chỉ sợ hắn ăn không vào. Vội vàng ôm quyền nói “Tại hạ nhớ còn có chuyện chưa làm xong, xin tiền bối thứ tội” Nói xong không đợi Đông Phương Triệt nói gì, rời khỏi Liên Viện với chút sợ hãi.

Nghi Lâm im lặng nhìn Đông Phương Triệt, sao hắn có thể nhàm chán như vậy? Cô đã sớm hỏi Đinh Nhất tại sao mọi người đều gọi Mộc Trí là ‘Tiên sinh’, Đinh Nhất trả lời Mộc Trí này được người gọi là ‘Thuận Phong Nhĩ của Giang hồ’, chuyện gì ở trong giang hồ cũng biết, hơn nữa cũng tính toán rất đúng, một mình hắn có thể bằng mười người tính tiền thu chi, cho nên trên giang hồ mới cho hắn mặt mũi như vậy, coi như là mặt mũi của Hành Vân sơn trang, gọi hắn là ‘Tiên sinh’, chuyện là vậy chứ không như Đông Phương Triệt nói ‘Biết thiên văn, cái gì cũng biết’ gì gì đó, về phần thành tựu của Hành Vân sơn trang, tuy có công lao nhưng không lớn như thế, người có công lớn nhất là Thất vương và Hạ Tử Thanh.

Thật ra không phải Đông Phương Triệt nhàm chán mà hắn không vừa mắt Mộc Trí kia. Cặp mắt gian tà kia của tên đó cứ thỉnh thoảng là nhìn người của hắn, rất đáng giận, nếu không phải không muốn chọc phiền toái, hắn đã móc mắt chó của tên đó rồi. Nhưng mà ít ra cũng tự mình hiểu lấy, hừ.

Đông Phương Triệt đứng lên từ ghế, ôm Nghi Lâm vào ngực, Nghi Lâm không đẩy hắn, tùy ý hắn. Đông Phương Triệt nói bên tai cô “Nha đầu ngốc, còn giận sao?” Nghi Lâm bĩu môi không nói gì, thật ra cô không giận nhiều như thế, dù sao cô đã cắn lưỡi hắn rất mạnh, lúc nãy ăn không thấy hắn ăn gì, chỉ có thể ngồi uống trà lạnh. Đông Phương Triệt vỗ lưng cô, ủy khuất nói “Muội không biết lúc ta nhận được thư của Đinh Nhất thì lo lắng uội bao nhiêu đâu? Thấy muội có quan hệ với Hành Vân sơn trang, ta lo lắng rất nhiều, vội vàng cưỡi ngựa một ngày hai đêm từ Hắc Mộc Nhai, không dừng không nghỉ, không ăn không uống, tới hôm qua mới có chút buồn ngủ, tới hôm nay cũng không ăn cơm, cho dù muội không thích ta cũng không nên chọc giận ta bằng những lời đó”

Một ngày hai đêm, vậy hẳn hơn ba mươi mấy giờ… Nghi Lâm nghe xong, không cảm động là giả, nhưng mà…”Ta chọc giận ngươi chỗ nào? Là ngươi không thích nghe lời nói thật, nếu không phải ngươi động tay chân thì ta cắn ngươi làm gì?” Đông Phương Triệt thấy cô không chịu ăn mệt, còn nói ‘sự thật’ gì đó, lập tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nếu là người phụ nữ khác, nhất định đã cảm động đến mức lấy thân báo đáp, cô thì ngược lại, một chút khí thế cũng không giảm, rất đáng giận!

Nghi Lâm dịch ra một chút, ngẩng đầu thấy sắc mặt hắn không tốt, biết tên nhãi này tức giận, có chút bất đắc dĩ, thầm than một tiếng oan nghiệt, tức giận kéo tay hắn “Ngồi xuống đây, để ta xem đầu lưỡi của ngươi!”

Đông Phương Triệt bĩu môi, bất mãn nói “Trước kia muội luôn dịu dàng với ta, sao bây giờ dữ vậy?”

Nghi Lâm cảm thấy người này không biết hai chử xấu hổ là thế nào, liếc hắn nói “Trước kia ngươi không có tâm tư này với ta, nếu ta không dữ một chút, chỉ sợ bị ngươi ăn tươi nuốt sống rồi!”

Đông Phương Triệt câm nín, cũng cảm thấy cô lúc này rất đáng yêu chân thật, chọc cô “Nếu muội vẫn ngoan ngoãn làm bổn phận của con rối, ta sẽ không để ý muội, Lâm Nhi, là muội câu dẫn ta trước, a… Nhẹ tay một chút” Nghi Lâm lạnh lùng buông đầu lưỡi của hắn, xoay người đi vào trong cầm bình sứ màu lam, bảo hắn há mồm le lưỡi ra, Đông Phương Triệt thông minh vươn đầu lưỡi, Nghi Lâm rắc thuốc bột lên, Đông Phương Triệt thở dài nhẹ nhõm khi thấy mùi bạc hà lan tỏa khắp khoang miệng, muốn mở miệng nói gì thì bị Nghi Lâm thản nhiên cản lại “Trong một canh giờ không được phép mở miệng nói chuyện” Vì vậy Đông Phương Triệt chỉ có thể trở thành kẻ câm tạm thời.

Lúc này Nghi Lâm không muốn thấy hắn, cầm hòm thuốc nói “Ta đi trừ độc cho Hạ Tử Thanh” Sau đó nghênh ngang mà đi, không quan tâm Đông Phương Triệt giương mắt nhìn, cô tức giận vô cùng, lúc nãy chỉ muốn đổ thuốc độc vào miệng hắn, tên đáng ghét! Mẹ nó, nói bà đây câu dẫn chú em trước sao? Sao không đi chết đi? Càng nghĩ càng giận, đến Trúc Viên cũng không cười với Hạ Tử Thanh, Hạ Tử Thanh đã nghe việc trong viện của Hàn Tiêu có thêm một người đàn ông, bảo là trưởng bối trong nhà, nhưng không biết thật hay giả. Có điều hắn vừa thấy Nghi Lâm đã rất khẩn trương, không nói nhiều được. Nghi Lâm hỏi cảm giác thân thể của hắn hôm nay thế nào, Hạ Tử Thanh chậm rãi nói tốt hơn nhiều, thật ra hắn muốn hỏi người trong viện của Hàn Tiêu là ai, nhưng lời tới miệng lại bị đôi mắt đen láy kia chặn lại.

Nghi Lâm cảm thấy tính cách của Hạ Tử Thanh có chút trong trẻo lạnh lùng, không thích nói chuyện, nên cô hỏi mấy vấn đề cần thiết xong, không nói gì thêm, bảo thư đồng cởi áo hắn, bắt đầu thi châm như hôm qua, hôm nay Mộc Trí không ở đây nên không khí trong phòng yên tĩnh lại, Hạ Tử Thanh thấy như vậy không tốt, nhưng hắn bây giờ giống như con nhím, không thể mở miệng nói chuyện, đành sốt ruột trong lòng, mà chính hắn cũng không biết bản thân đang sốt ruột cái gì.

“Hàn thiếu hiệp, đây là bộ sách mà trang chủ thích xem, ngài có muốn xem qua không?” Người nói chuyện là thư đồng mà Nghi Lâm gặp trong xe ngựa của Hạ Tử Thanh hôm đó, Nghi Lâm biết tên hắn là Mộc Cận, nghe nói là thuộc hạ của Mộc Trí, hầu hạ Hạ Tử Thanh từ bé.

Mộc Cận để cho cô xem sách… Làm khó người sao? Mặc dù cô học trung y, biết viết chữ bằng bút lông, nhưng xem sách cổ…Lấy mạng cô luôn đi! Không có dấu ngắt câu, câu văn ngắn gọn, đọc sách lại cần suy nghĩ, cô không thích, dù sao cô không chuyên về tiếng Trung, hơn nữa đống sách trước mắt… Nếu là tiểu thuyết gì đó còn tạm được, nhưng mấy thứ này thì quên đi cho rồi. Vì vậy khéo léo từ chối “Không cần đâu, ngươi lấy bàn cờ tướng tới đây cho ta, ta chơi một chút là được”

Mộc Cận gật đầu vâng, nhanh chóng đi lấy bàn cờ tướng và quân cờ đến, Nghi Lâm dành thời gian đợi rút châm trên bàn cờ, thật ra cô không giỏi chơi cờ, chỉ biết một chút bên ngoài, nói chơi nhưng chỉ nghịch nghịch mấy con, cuối cùng tự mình chơi cờ năm quân, Mộc Cận tò mò đứng cạnh nhìn, Nghi Lâm thấy tuổi hắn khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đứng ở bên không làm gì, dù sao đều nhàm chán, vì vậy bảo hắn ngồi xuống chơi cờ năm quân với mình, về phần cờ vây… xin đừng dọa người khác được không?

Ngoài đứa ngốc ra thì ai cũng có thể học chơi cờ năm quân này, Mộc Trí nhanh chóng hiểu rõ, chơi với Nghi Lâm rất vui vẻ, không lâu sau, Mộc Trí cũng tới, lúc đầu thấy hai người chơi thì có chút khinh thường, nhưng sau thấy hai người chơi rất vui vẻ, nhịn không được sán vào chơi, vì vậy Nghi Lâm lùi về sau, bảo có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.

Hạ Tử Thanh đối mặt với tường nên chỉ có thể nghe, không thể nhìn, hắn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Thỉnh thoảng Hàn Tiêu còn cười sang sảng khiến lòng hắn cũng bay lên bay xuống theo. Hắn cảm nhận sự khác thường của mình mơ hồ, nhưng không bình thường thế nào thì không dám nghĩ lại, cứ cảm thấy nếu nghĩ kỹ sẽ khiến hắn vạn kiếp bất phục.