Khi Những Vì Sao Tỏa Sáng

Chương 60: Phiên ngoại 04



Bộ phim "Sát thủ" được khởi quay vào trung tuần tháng hai và đóng máy vào đầu tháng bảy, mất nửa năm cuối cùng cũng hoàn thành việc quay phim.

Sơn Thành vào tháng bảy nóng như cái lò lửa vậy, nhưng việc bộ phim được hoàn thành khiến cho tất cả mọi người trong đoàn phim đều vui mừng.

"Sát thủ" là bộ phim "đau đớn" nhất mà Vệ Gia Tuyền từng tham gia, không những nhiều pha hành động mà cô còn bị thương phải nhập viện trong lúc quay phim nữa, nhưng trải qua mấy tháng sớm chiều ở bên mọi người, đột nhiên ngày mai sẽ phải giải tán, đường ai nấy đi, lòng cô rất luyến tiếc.

Cảnh cuối cùng trong phim thuộc về Vệ Gia Tuyền, cô sẽ tự sát trong phân cảnh này. Kèm theo tiếng hoan hô vì phim đã quay hoàn tất ở hiện trường, Vệ Gia Tuyền còn nhận được lì xì từ Lâm Tĩnh và Lưu Kiết.

Dân địa phương ở Sơn Thành ăn cay và thích ăn lẩu, vừa quay phim xong là đoàn phim lập tức tụ tập tại một quán lẩu sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức một lát.

Phó đạo diễn đã đặt trước một phòng ăn lớn, trong đó có mấy bàn tròn to, những người trong đoàn phim nhanh chóng quây quần bên bàn ăn.

Vệ Gia Tuyền ngồi kế bên Lưu Kiết, lúc phó đạo diễn đang gọi món, Lâm Tĩnh đột nhiên hỏi Vệ Gia Tuyền: "Hoắc Dự nhà cháu vẫn chưa đến à?"

Vệ Gia Tuyền nghi hoặc nói: "Anh ấy không nói sẽ tới ạ."

Lâm Tĩnh nghe vậy thì bật cười: "Xem ra là cố ý không nói cho cháu biết rồi, chắc chắn là muốn dành cho cháu một sự bất ngờ đây."

Bấy giờ Vệ Gia Tuyền mới hiểu ra, Hoắc Dự nói cho Lâm Tĩnh rằng hôm nay anh sẽ đến nhưng lại không nói cho cô, xem ra hai người này thành bạn vong niên rồi.

Lâm Tĩnh hiếm khi trêu ghẹo Vệ Gia Tuyền đôi câu, vừa nói xong thì có người mở cửa vào, chính là Hoắc Dự.

Kể từ ngày Vệ Gia Tuyền gặp sự cố, Hoắc Dự rất thường xuyên đến nơi quay phim, những người ở đây không ai không biết anh, vừa thấy anh tới đều lần lượt chào hỏi với anh.

Thấy Hoắc Dự đến, Lâm Tĩnh bảo phó đạo diễn đang ngồi cạnh mình đi lấy cái ghế, thế nào cũng đòi Hoắc Dự ngồi cạnh mình.

Lưu Kiết đang ngồi bên kia của Lâm Tĩnh, thấy Hoắc Dự đến thì nói phó đạo diễn lấy cái ghế đặt cạnh Hoắc Dự để Vệ Gia Tuyền ngồi đó.

Ở đây ít người ăn cay được nên phó đạo diễn gọi lẩu uyên ương hết. Chờ đến khi lẩu sôi, Vệ Gia Tuyền thoăn thoắt cho rau vào nồi, cầm đũa trên tay, trên mặt đầy vẻ háo hức.

Hoắc Dự nói chuyện với Lâm Tĩnh, trong lúc đó cũng không quên để ý đến Vệ Gia Tuyền, thấy trong nồi cái gì chín rồi thì gắp ra cho cô.

Vệ Gia Tuyền miệng thì ăn, tai thì nghe Hoắc Dự và Lâm Tĩnh nói chuyện với nhau. Thì ra hai năm nay Hoắc Dự đang tiến quân vào thị trường điện ảnh, bản thân anh cũng có lối kiến giải riêng đối với lĩnh vực này nên nhờ Lâm Tĩnh chỉ điểm một hai.

Tính tình Lâm Tĩnh khá nóng nảy nhưng lại chơi rất thân với Hoắc Dự, ông cũng không keo kiệt, nói cho Hoắc Dự nghe rất nhiều điều.

Lúc này Vệ Gia Tuyền mới nhận ra Lâm Tĩnh rất thích uống rượu, trước đây có lẽ sợ ảnh hưởng việc quay phim vào hôm sau nên mới không uống. Bây giờ đã quay xong, ông ấy không còn bận lòng gì nữa bèn rủ rê Lưu Kiết và Hoắc Dự uống cùng.

Lưu Kiết lớn tuổi, đã qua giai đoạn dưỡng sinh từ lâu, tuy tối nay ông ấy cũng có hứng nhưng chỉ uống với Lâm Tĩnh một chút rồi thôi.

Lâm Tĩnh uống chưa đã nhưng không dám ép Lưu Kiết lớn tuổi hơn mình uống tiếp, bèn tóm lấy Hoắc Dự không thôi, rượu đỏ rượu trắng hay bia gì cũng chơi hết. Bình thường ở đoàn phim Lâm Tĩnh luôn gắn liền với hình ảnh nghiêm khắc ngang ngạnh, lúc này cũng không đổi, còn tuyên bố phải công bằng, ông uống bao nhiêu Hoắc Dự phải uống bấy nhiêu, nếu không chính là khinh thường ông.

Hoắc Dự đương nhiên không thể nào khinh thường Lâm Tĩnh, anh lại tự nhận tửu lượng mình không tệ nên uống một trận đã đời với ông ấy, không ngờ cuối cùng lại uống quá trớn.

Lúc Vệ Gia Tuyền tha được Hoắc Dự từ quán lẩu về khách sạn, cô không nhịn được mà đá anh mấy cái, người này hay lắm, còn cười ngu nữa cơ.

Vệ Gia Tuyền đặt anh lên ghế sô pha, vào phòng tắm xả nước nóng, đi ra thì thấy người còn ngồi trên ghế sô pha đã lăn ra thảm rồi.

Vệ Gia Tuyền bất lực, ngồi xổm bên người anh, gọi anh dậy.

Hoắc Dự lăn hai vòng xong đột nhiên nhìn cô, giữ chặt một tay của cô, lúc thì gọi "Gia Tuyền" lúc thì nói "Ngôi sao của anh".

Vệ Gia Tuyền lấy khăn lông lau mặt cho anh, hỏi: "Anh tự tắm được không?"

Hoắc Dự gật đầu, vẫn cười ngu.

Vệ Gia Tuyền đỡ Hoắc Dự vào phòng tắm, hỏi anh thêm lần nữa, thấy anh vẫn gật đầu mới ra ngoài.

Vệ Gia Tuyền đang định gọi phục vụ lấy chút thuốc giải rượu và nước ấm cho Hoắc Dự uống, cuối cùng chưa kịp làm gì đã nghe thấy tiếng động thật lớn trong phòng tắm.

Cô vội vàng chạy vào trong, thấy Hoắc Dự che đầu ngồi dưới đất, vòi sen còn mở, cô vừa vào đã bị tạt ướt cả người. Cô vội đóng vòi sen lại, không đoái hoài người mình ướt đẫm mà quỳ xuống cạnh Hoắc Dự, hỏi anh: "Sao thế? Đụng ở đâu rồi?"

Hoắc Dự rưng rưng trả lời: "Đầu, đau quá."

Cô đỡ anh từ từ đứng lên, để anh ngồi vào bồn tắm, nhìn trán anh thật kĩ, thấy đã u một cục rồi. Cô nhanh chóng tắm cho anh rồi lấy áo choàng tắm bọc anh lại, ôm anh ra ngoài.

Vệ Gia Tuyền dùng khăn lông bọc một cục đá lạnh lớn rồi ngồi cạnh Hoắc Dự chườm lên trán anh.

Hoắc Dự rụt người lại, nhìn cô nói: "Lạnh."

Vệ Gia Tuyền cáu, hỏi anh: "Hoắc Dự, anh có biết mình mấy tuổi rồi không?"

Hoắc Dự trả lời: "Ba mươi."

Cô thở hổn hển: "Thì ra anh cũng biết à."

Hoắc Dự im lặng, hơi mê mang nhìn Vệ Gia Tuyền một lúc rồi đột nhiên nói: "Trán của hai bọn mình đều bị thương, nhưng anh mong chỉ có anh bị thương."

Nghe vậy, lòng Vệ Gia Tuyền mềm nhũn, thấy anh vẫn la đau thì vội dỗ anh ráng nhịn một chút.

Hoắc Dự khi uống say rất thích quấn quýt cô, Vệ Gia Tuyền đi hỏi thuốc giải rượu cho anh anh cũng đòi đi theo, cô phải dỗ anh một lúc mới thôi.

Thấy Hoắc Dự uống thuốc rồi nằm xuống giường, cô cũng lên giường theo, ôm anh cho anh ngủ.

"Ngôi sao của anh." Hoắc Dự gọi cô: "Anh muốn hôn em." Nói xong thì bắt đầu hôn cô.

Vệ Gia Tuyền cảm giác động tác của anh càng lúc càng quá đà thì kéo anh ra, véo anh mấy cái thật mạnh: "Đã thế này còn không đứng đắn nữa."

Hoắc Dự lại bắt đầu rưng rưng: "Anh đứng đắn mà." Sau đó ôm cô không táy máy tay chân nữa.

Vệ Gia Tuyền không nén được tiếng cười, vuốt ve mặt anh, đưa anh vào giấc ngủ.

Hôm sau, Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự cùng nhau về thủ đô.

Trí nhớ vào tối hôm qua của Hoắc Dự còn dừng lại ở đoạn ra ngoài quán lẩu cùng Vệ Gia Tuyền, những chuyện xảy ra sau đó anh không hề nhớ gì cả, anh thậm chí còn cho rằng mình say rượu xong vẫn có thể tự tắm một cách trơn tru.

Vệ Gia Tuyền thật sự không muốn anh uống say nữa nên một năm một mười kể hết chuyện hôm qua cho anh nghe.

Hoắc Dự hiển nhiên không tin, nhưng nhìn vào vẻ mặt của Vệ Gia Tuyền, anh biết vợ không lừa mình.

Hoắc Dự tự biết mình rớt giá rồi nên không dám uống say nữa.

Từ lúc bắt đầu quay phim "Sát thủ", Vệ Gia Tuyền chưa về thủ đô lần nào. Cô về nhà nghỉ ngơi một ngày rồi đi thăm ba mẹ và bà nội, sau đó sang nhà bố mẹ Hoắc Dự.

Mấy ngày tới, Hoắc Dự bận chuyện trong công ty, Vệ Gia Tuyền ở nhà một mình chẳng có gì làm, cũng không muốn đóng phim nên tìm tòi học cách nấu mấy món mà mình chưa biết. Sau khi làm thử mấy lần, có thêm Hoắc Dự nếm thử, cô thấy vị cũng khá nên rủ bố mẹ hai nhà đến dùng cơm, một lần nấu ăn trong mấy ngày.

Hoắc Khải Nam và Vệ Đạm vẫn vừa thấy mặt là đâm nhau mấy câu như cũ, mọi người bó tay nhưng cũng đã quen.

Trong lúc quay phim "Sát thủ", vẫn có rất nhiều kịch bản được gửi đến cô, nhưng Vệ Gia Tuyền cảm thấy hai năm gần đây cô chẳng ngủ được bao nhiêu, cũng không muốn mình đi làm việc rồi bắt Hoắc Dự đi theo cực khổ nên dự định nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian, bảo Đổng An Ni tạm thời không nhận việc cho mình.

Sau một tháng nghỉ ngơi, Vệ Gia Tuyền lại có công việc mới. Thương hiệu xa xỉ phẩm do cô út Tần Vi của Hoắc Dự quản lý sắp chụp quảng cáo cho quý tới, đợt này được chụp tại nước Pháp. Vệ Gia Tuyền cần một khoảng thời gian để tham gia chụp nên thuận tiện ở nhà bà nội Hoắc Dự bồi bạn với bà ấy. Đảo mắt hơn một tuần lễ lại qua đi, Hoắc Dự đến Paris đón cô về.

Rời khỏi Paris, hai người không về nước mà đến Hy Lạp.

Hoắc Dự từng nói với Vệ Gia Tuyền rằng anh có mua một căn biệt thự ở ven biển Aegean tại Hy Lạp, lúc mua nó, anh nghĩ rằng nhất định phải dẫn cô đến đó xem. Chỉ là mấy lần anh về nước lại không gặp được Vệ Gia Tuyền do cô cố tình trốn, hai người kết hôn xong cũng bận chuyện này chuyện kia, đến bây giờ Hoắc Dự mới tìm được cơ hội dẫn Vệ Gia Tuyền đi.

Căn biệt thự Hoắc Dự mua nằm ở đảo Santorini, sau khi tới nơi này, Vệ Gia Tuyền không thể không trầm trồ trước cảnh sắc nơi đây.

Biệt thự nằm ngay trên bờ biển Aegean, Vệ Gia Tuyền đi lên sân thượng là có thể nhìn thấy biển rộng.

Cô vịn lan can, nhìn vào khoảng trời xanh cùng với những đám mây trắng và biển khơi nơi xa, hít một hơi thật sâu.

Hoắc Dự ôm lấy cô từ phía sau, cười nói: "Anh biết em sẽ thích nơi này mà."

Vệ Gia Tuyền mỉm cười, trả lời: "Em thích lắm, mà cũng vì có anh ở bên nữa."

Hoắc Dự cúi đầu hôn má cô, không ngờ cô lại đột ngột ngậm lấy môi anh.

Không biết là do cảnh sắc xung quanh quá đẹp hay vì hiếm khi hai người ở nơi tha hương đất lạ, Vệ Gia Tuyền nhanh chóng xoay người, vươn tay ôm lại anh và cùng anh chìm đắm trong nụ hôn nồng cháy.

Hoắc Dự hơi cúi đầu, một tay ôm eo cô, một tay ôm cổ cô, ngập trong ngọt ngào.

Ngày đầu tiên ở biệt thự của hai người trôi qua trong mơ mơ màng màng, Hoắc Dự sợ Vệ Gia Tuyền đói nên đặt cô lên giường, mặc thêm áo khoác rồi ra ngoài mua thức ăn.

Vệ Gia Tuyền đã kiệt sức, khi Hoắc Dự về thì cô đã ngủ rồi.

Đảo Santorini thật sự rất đẹp, sau ngày đầu tiên đầy màu hồng ấy, Vệ Gia Tuyền hết kéo Hoắc Dự ra biển đến ra bãi cát chơi đùa.

Qua mấy ngày, Vệ Gia Tuyền đã hết hứng thú với biển và bãi cát, thế là hai người đi thăm thú khắp nơi, mệt thì ngồi nghỉ ngơi trong quán cà phê hoặc nhà hàng ven đường.

Đảo Santorini đón không ít khách du lịch trong nước, những du học sinh ở các nước lân cận cũng đến đây chơi, Vệ Gia Tuyền bắt gặp rất nhiều du khách biết mình.

Có một cô gái trẻ nói mình đang du học ở Ý, gần đây đang rảnh rỗi nên sang đây dạo chơi. Cô ấy rất vui vì được thấy Vệ Gia Tuyền, ngỏ ý chụp ảnh chung với cô xong thì cũng ngượng nán chân cô ở lại lâu thêm để nói chuyện nên tạm biệt với cô rồi đi.

Vệ Gia Tuyền vẫy tay với cô ấy, cô ấy đi được mấy bước thì đột nhiên quay lại nói: "Chị và chồng của chị phải sống hạnh phúc bên nhau nha."

Vệ Gia Tuyền nở nụ cười: "Cảm ơn lời chúc của em."

Cô gái trẻ ấy cũng cười lại rồi từ từ đi xa.

Ở đây được một thời gian, Vệ Gia Tuyền không thích đi dạo nữa. Cô rất thích sân thượng của biệt thự, hầu như cả ngày đều ngồi trên đó, lúc thì ngắm biển, lúc thì đọc sách. Những lúc ấy, Hoắc Dự sẽ ngồi cách cô không xa, ở bên cô trong thinh lặng.

Khi hai người ở đảo Santorini được nửa tháng, ông Phùng lại gọi tới thúc giục.

Hoắc Dự không dám viện cớ gì như cãi nhau với Vệ Gia Tuyền nữa, đành dịu giọng năn nỉ ông ấy.

Ông Phùng ăn mềm không ăn cứng, lại nghĩ đến mấy năm Hoắc Dự ở nước ngoài sống không tốt nên phê chuẩn cho anh ở lại mấy ngày rồi về nước. Ai không biết còn tưởng ông Phùng mới là ông chủ của Hoắc Dự.

Lúc thực sự phải rời khỏi đảo Santorini, Vệ Gia Tuyền chẳng muốn xa nó chút nào, nhưng cô cũng không muốn ở lại đây một mình nên hẹn với Hoắc Dự lần sau lại đến đây, thế rồi hai vợ chồng mới rời khỏi biển đảo lộng lẫy này.