Khí Nữ Mãn Thích

Chương 52: CHƯƠNG 52



CHƯƠNG 52: HỦ DẤM NHO NHỎ

Tác giả: Luna Huang
Tiết Nhu ghé mắt nhìn, che miệng kinh hô: “Hôn thư.” Tuy đọc không hiểu cũng nhớ không hết chữ bên trên nhưng nàng không thể quen được tờ giấy này. Hôm đó ở trước mặt nhiều người, nàng bị ép ấn dấu tay vào cơ mà.

“Ân.” Chung Hạng Siêu gật gật đầu hài lòng đưa viết cho Tiết Nhu, ngón tay mập mạp chỉ vào phần lạc khoản có dấu tay đỏ chói nhức mắt trên tờ giấy màu gạo chữ đen, “Nàng viết tên vào đây đi, chỉ cần viết tên thôi, không cần viết họ đâu.”

“Vì sao?” Tiết Nhu tiếp nhận bút nghiên đầu nhìn hắn nghi vấn hỏi.

“Vì họ của nàng khó viết hơn, ta dạy nàng viết tên trước, sau này mới điền tiếp họ vào.” Chung Hạng Siêu đương nhiên nói dối rồi, dù sao đi nữa nàng ở trong lòng hắn chính là Lạc Bích Nhu, nào có thể để hôn thư có họ Tiết của nàng được.

Mấy hôm nay Tiết Nhu đích xác luyện chữ nhu trong tên của mình, tuy viết vẫn chưa xem như đẹp nhưng cũng dễ nhìn hơn trước nhiều rồi. Lúc trước nàng chỉ biết tên mình thôi nhưng viết không được đẹp đâu, khi hắn đề khi dạy nàng sợ nói ra mình biết viết hắn sẽ tổn thương nên vẫn im lặng không nói. Tay nàng run run không cử bút, mắt long lanh lệ ngân nhìn dấu tay màu đỏ trên lạc khoản kia.

Chung Hạng Siêu cảm giác được nàng có chút sai, liền quan tâm hỏi han: “Làm sao vậy?” Nói thế nào thì nói, hắn là kiên quyết không để nàng viết họ vào đó đâu, nên hy vọng nàng không nên đòi hỏi quá đáng hắn quyết không nhượng bộ chuyện này đâu.

Tiết Nhu dùng cán bút chỉ vào dấu tay màu đỏ kia, âm thanh nguyên vốn khàn khàn bẩm sinh của nàng nay lại có thêm chút run run: “Cái này là họ bức thiếp ấn vào, Lý ma ma cầm tay thiếp ấn vào trước mặt bao nhiêu người. Họ nói thiếp không giữ nữ tắc, bại hoại gia môn, tướng công nguyện ý thú đã là ban ân rồi.”

Giọng nói của Tiết Nhu mỗi lúc một nhỏ, như là nàng đang kiềm nén thứ gì đó muốn vọt ra khỏi cổ họng vậy, “Thế những rõ ràng là thiếp giúp chàng, sao họ lại có thể nói như thế được chứ, thậm chí họ còn chẳng có mặt tại đó cơ mà.”

Âm thanh sụt sịt mũi của Tiết Nhu đã rõ hơn lúc bắt đầu rất nhiều rồi, có lẽ nàng nén không nỗi uất ức nữa rồi. “Lúc đó thiếp cảm thấy rất tức giận, rất hận chàng biết rõ sao không giải thích, hận bản thân vì sao lại nhiều chuyện giúp chàng. Rõ ràng là giúp chàng sao lại bị nói thành như thế, thiếp không xem trọng thanh danh nhưng không có nghĩa là sẽ nhận những chuyện bản thân không hề làm, đó còn chưa nói đến đây là loại chuyện không ai có thể chấp nhận được nữa chứ.”


Tuy nói Chung Hạng Siêu không hối hận với chuyện mình mượn gió bẻ măng lừa Tiết Nhu gả cho mình nhưng ít nhiều cũng bị lời chất vấn của nàng làm cho áy náy. Hôm đó hắn không có mặt, vì hắn cũng đã tự lừa mình rằng người hắn thú được là Lạc Bích Nhu nên không đến Tiết phủ, vì vậy cũng không biết chuyện nàng bị ép ấn dấu tay.

Hắn mím chặt môi nghe cho đến từ cuối cùng được bật ra từ cái miệng nhỏ xinh của Tiết Nhu, rồi mới khẽ giọng hỏi: “Thế bây giờ thì sao?” Hắn sẽ bù đắp lại những thứ nàng phải chịu, tỉ như vật chất, tỉ như tình thương, tỉ như thanh danh xấu của nàng hiện tại còn bao nhiêu người nhớ nữa chứ.

Hít mũi một cái, Tiết Nhu mạnh mẽ ngẩng đầu, cười trong lệ quang động bên khóe mắt, âm thanh của nàng to hơn kiên định hơn rất nhiều rồi: “Không còn nữa, bây giờ không cảm thấy ủy khuất nữa. Dù sao đi nữa chuyện cũng qua rồi, mà chàng cũng không giống với những gì bọn họ đồn thổi, thiếp cũng không cảm thấy thiệt thòi nữa.”

Nghe vậy Chung Hạng Siêu cũng thở phào một hơi thật nhẹ nhõm, “Ân, sau này ta nhất định đối xử với nàng thật tốt, được không?” Lừa nàng làm thế thân nên hắn nhất định không bạc đãi nàng đâu.

“Ân.” Tiết Nhu mạnh gật đầu, đưa tay lau nước mắt, còn ấm ức hít mũi vài cái nói: “Còn có, không được tam thê tứ thiếp, liễu tính dương hoa, thiếp mới không muốn. . .” nuôi con giúp người khác đâu.

Nhưng lời này nàng lại nói không ra miệng. Dù sao thì Chung Hạng Sâm cùng Bỉnh Chi cũng rất tốt với nàng, nhưng đây cũng không có nghĩa là thứ nữ thứ tử nào cũng như thế. Mà bản thân nàng căm ghét nam nhân trái ôm phải ấp nhất.

“Được được được. Nếu ta vi phạm không chỉ bị thượng thiên trách phạt, mà nàng muốn xử lý thế nào cũng được.” Lúc nói ra lời này Chung Hạng Siêu dõng dạc tự tin vô cùng. Hắn không hề nghĩ đến Lạc Bích Nhu thay đổi, cũng không hề nghĩ đến sẽ có ngày bản thân phải lòng Tiết Nhu, không hề nghĩ đến việc bản thân sẽ phải viết thêm một tờ hôn thư, càng không hề nghĩ tới hậu quả mà bản thân phải chịu.

“Là chàng nói đó, đến lúc đó không được trách thiếp đâu.” Tiết Nhu dẩu môi bắt đầu chấm mực hạ bút.

“Ân, đều tùy nàng xử lý.” Chung Hạng Siêu nhìn theo nét bút của nàng, lòng vui vẻ không nghĩ gì nữa.

Từ ngày Chung Hạng Siêu phải giảm béo Đàm thị sợ nhìn thấy nhi tử chịu khổ sẽ nhịn không được mà mắng Tiết Nhu nên rất ít xuất hiện. Lúc này đây lại bước đến viện của bọn họ, vừa lúc thấy được Chung Hạng Siêu thu lại tờ hôn thư mỉm cười hỏi: “Đang làm gì đó?”


Cả hai đồng loạt đứng lên đồng thanh bước đến vấn an Đàm thị. Ba người cùng nói chuyện một lúc lại cùng nhau ăn cơm. Phải nói khung cảnh hòa hợp vui vẻ này không phải nhà nào cũng có được.

Đương nhiên qua lần này Tiết Nhu cũng xác nhận được Đàm thị đích xác cười không thấy răng, vì vậy cũng liền học theo. Chỉ là cười là một loại cảm xúc vui vẻ, khi vui vẻ thì làm sao nhớ đến việc dáng cười của bản thân thế nào.

Đến tối, Đàm thị lại cho người đưa ba nha hoàn xinh đẹp đến viện, bảo là có vài nha hoàn đã đến tuổi phải thay rồi, kỳ thực là muốn tìm thông phòng cho Chung Hạng Siêu. Bình Chi gả vào phủ chưa bao lâu đã hoài thai, mà phu thê Chung Hạng Siêu quấn lấy nhau từ sáng đến tối Tiết Nhu lại mãi không báo hỉ để nàng nôn nóng.

Mấy hôm nay nghe đám hạ nhân đồn đãi, Chung Hạng Siêu ốm xuống có đẹp lên, do đó Đàm thị mới to gan làm chuyện này. Trước đó còn không quên đến dùng cơm với phu thê bọn họ xem tình hình nữa, vừa vặn biết được Tiết Nhu rất cố gắng học tập nên giao thêm chút việc tránh nàng làm hỏng chuyện này.

Ba nha hoàn được đưa đến đây cũng có kinh nghiệm dày dặn trong chuyện kia, tư thái dung mạo hình thể đều hơn Tiết Nhu rất nhiều. Mà cũng do Chung Hạng Siêu có thay đổi về dung mạo, vì vậy bọn họ cũng biết tương lai nếu là hắn thực sự ốm xuống sẽ rất tuấn tú. Lại nói nhìn Tiết Nhu được hắn sủng tận trời xanh, ai mà không muốn được như thế chứ, nên càng sẽ phát huy hết mị lực của mình để khuyến rũ hắn.

Lúc ăn tối, Tiết Nhu cầm chén cơm ăn món cá chua ngọt Chung Hạng Siêu vừa gắp cho mình lại thấy được một trong số ba nha hoàn kia đã nhanh tay gấp một khối sườn sốt tiêu vào trong chén của hắn. Trong lòng nàng rất khó chịu, xưa nay đến Hồng Diệp, Bích Ngọc cũng không có làm thế vậy mà ba người mới đến lại quá phận như vậy.

Nhưng nàng cũng không nói gì, im lặng chờ xem phản ứng của hắn. Ai biết. . .

Chung Hạng Siêu sớm biết được ý đồ của mẫu thân từ lúc nàng đến dùng cơm rồi ba lần bảy lượt gợi ý. Tiết Nhu nghe không ra không đại biểu là hắn cũng vậy. Nhưng hắn muốn xem nàng ăn dấm, muốn xem biểu hiện của nàng nên im lặng chấp nhận.

Vì vậy, thấy khối sườn đến chén, mặt không đổi sắc hắn gắp cho vào trong miệng.
Tiết Nhu mím môi không nhịn được nữa, nàng cầm đũa gắp khối sườn đó đặt về đĩa sườn rồi trừng mắt nhìn Chung Hạng Siêu.


Chung Hạng Siêu nhìn thấy gương mặt giận đến sắp tím của nàng liền đau khổ nén cười. Vẫn bày bộ dáng vô hại ngây thơ hỏi: “Làm sao vậy?”

Tiết Nhu nhìn ba nha hoàn mới đến quát to: “Các ngươi, ra ngoài.”

Ba nha hoàn tuy ấm ức nhưng vẫn là quy củ hành lễ cáo lui. Lúc này không được các nàng cũng không tin ngày dài như thế lại không có cơ hội. Dù sao đi nữa, sau lưng của các nàng chính là phu nhân, thiếu phu nhân được sủng ái đến độ nào đi nữa cũng sẽ không dám đắc tội đâu.

Chung Hạng Siêu che đi khóe miệng đang loan ra của mình, cố gắng đè nén khóe miệng không được cong lên, vất vả nói: “Ai chọc gì nàng sao?”

“Còn không phải chàng sao?” Tiết Nhu đặt chén đũa xuống bàn, đũa hồng mộc điêu khắc bạch mai, chén thanh từ cống phẩm ở Giang Nam nàng giận thế nào đi nữa cũng chẳng dám để mạnh, nếu không tim nàng sẽ đau.

“Ta lại làm gì rồi?” Chung Hạng Siêu quay sang nhìn gương mặt ủy khuất vạn phần của Tiết Nhu lại hỏi.

“Chàng. . .chàng. . .” Tiết Nhu đứng lên, giận nói không nên lời.

Nàng đứng lên đi lòng vòng trong phòng, cuối cùng cầm cái bình hoa thanh từ vẽ song lý hí thủy của tiền triều lên cao muốn ném xuống cho hả giận. Lại nghĩ đến giá trị của liên thành của nó mà cẩn thận đặt trở về vị trí cũ.

Đảo mắt nhìn qua phòng một vòng, thứ nào cũng trân quý, thứ nào nàng cũng không có gan làm bể. Nghĩ đến lúc còn ở Tiết phủ, chung quanh ngoại trừ mấy tách trà mẻ miệng thì cũng chỉ có vài cái bàn ghế cũ kỹ nàng không dám đập bể, nhưng ngoài sân có củi còn có chổi nàng tha hồ ném phát tiết.

Nhưng ở đây, bước ra ngoài chính là cây cỏ cá, tất cả đều bán cả nàng cũng không đủ tiền để đền, nàng nhất thời không biết làm thế nào. Tức giận bước đến nhuyễn tháp ngồi xuống đấm đấm cái gối tựa lưng trút giận.

Chung Hạng Siêu đỡ trán của bước đến gần hỏi: “Là không thích ba nha hoàn vừa đến sao? Ăn dấm rồi?” Lần đầu nhìn thấy bộ dáng ăn dấm này của nàng để hắn dở khóc dở cười, muốn phát tiết lại còn lý trí nghĩ đến giá trị của đồ vật nữa.


“Phải thì sao?” Tiết Nhu há to miệng quát vào mắt hắn câu này. Ăn dấm liền ăn dấm, có gì phải xấu hổ mà không thừa nhận chứ.

Chung Hạng Siêu nhìn Hồng Diệp, Bích Ngọc vẫn còn đứng đó che miệng cười phân phó: “Có nghe không, thiếu phu nhân không thích các nàng, mang đi trả lại đi.” Đúng là Tiết Nhu a, những lời các nữ nhân khác không dám thừa nhận, không dám nói ra miệng nàng đều có thể làm được.

“Vâng.” Hai nha hoàn lập tức ứng tiếng xong rồi bước ra bên ngoài.

Sau đó Chung Hạng Siêu mới ngồi bên cạnh Tiết Nhu ôn tồn nói: “Chỉ là một khối thịt, nàng có cần giận như thế không?” Đương nhiên hắn biết không chỉ đơn giản chỉ có khối thịt.

“Chàng còn nói nữa sao? Lúc nãy còn không biết từ chối mà gắp lên ăn nữa.” Tiết Nhu cầm gối ném vào mặt Chung Hạng Siêu một cái rồi nhích người cách xa hắn, “Ai bảo với chàng chỉ có khối thịt, thiếp để ý từ lúc các nàng đến đây luôn sẽ nháy mắt với chàng.”

“Nhưng ta cũng không có nháy mắt với các nàng, nàng cũng không thể giận cả ta được.” Chung Hạng Siêu lại nhích người đến chỗ Tiết Nhu, áp trán lên vai nhỏ của nàng dỗ ngọt, “Vả lại ta cũng trả họ lại cho mẫu thân rồi còn gì, giận gì nữa a.”

“Nha hoàn thôi mà, có cần đẹp thế không?” Tiết Nhu đấm đấm vài cái vào tay vịn của nhuyễn tháp, nhăn mặt gắt lên, “Y phục cần mỏng như thế không?”

Đích xác ba người được đưa đến đây, y phục trên người của bọn họ sẽ khác với các nha hoàn khác trong viện. Bởi các nàng là thông phòng, có nhiệm vụ lôi kéo lực chú ý của Chung Hạng Siêu vì vậy chất liệu mặc trên người sẽ mỏng hơn so với những nha hoàn khác.

“Y phục có mỏng sao?” Chung Hạng Siêu nâng giọng hỏi thế, ám chỉ là hắn cũng không có nhìn, càng không có lưu ý.

Ai biết Tiết Nhu giận chó mắng mèo, vẫn cao giọng nói: “Muốn nhìn thì mau chạy theo đi, người ta vẫn chưa đi xa đâu, lại còn tận ba người ba sắc thái khác nhau, sẽ không nhàm chán được.”

Chung Hạng Siêu cười hắc hắc liền quay đầu thấy được Lĩnh Hồ trở về, thấy Lĩnh Hỗ gật đầu một cái hắn ngồi thẳng thắt lưng nói: “Mang đồ vào đi.”

Luna: Xin lỗi mọi người nhé, lần trước up thiếu chương 51, hôm nay đã bổ sung rồi 😛 cũng không ai nhắc ta @@