Khi Nữ Phó Giám Đốc Từng Đơn Phương Tôi

Chương 57: Khó ngủ



Khi trang truyện cuối được đọc xong cũng là lúc không khí căn phòng chìm trong im lặng. Cô đặt quyển truyện xuống, cậu cũng đặt xuống, thế rồi hai người nhìn nhau.

"Cậu buồn ngủ chưa?" - Minh Hào hỏi.

"Tớ chưa... Cậu thì sao?"

"Tớ cũng chưa..."

...

Hạ Vân nhìn lên trần nhà, vu vơ nói với cậu:

"Cậu biết không, tớ là một người khó ngủ nên thường có một cách giúp mình ngủ nhanh hơn."

"Thế tại sao cậu lại thức trong khi có cách để ngủ?" - Minh Hào hơi ngờ ngợ về câu nói của Hạ Vân.

Cô nhìn cậu, hơi xấu hổ rồi vờ nhìn sang chỗ khác:

"Do...à do tớ thấy ngủ sớm cũng chán nên nói thế...kiểu vậy..." - Hạ Vân cố tình đánh trống lảng.

Minh Hào như đã bắt bài được cô:

"Cậu nói dối."

Hạ Vân nhìn Minh Hào một cái rồi lại vờ nhìn lên trần nhà, cô thấp giọng:

"Vì tớ muốn được ở bên cậu lâu hơn..."

Minh Hào nghe thấy câu nói ấy, cảm tưởng như trong lòng đang nở hàng vạn đoá hoa. Cậu xoa đầu Hạ Vân, yêu chiều nói:

"Sau khi ta về nước tớ và cậu xin nghỉ một ngày, tớ đưa cậu đi dạo."

"Đồng ý." - Cô vui vẻ nhìn Minh Hào.

"Vậy cậu chỉ tớ cách dễ ngủ đi. Chúng ta đều cần phải lấy lại sức để ngày mai sắp xếp cho chuyến bay về Singapore nữa."

Hạ Vân gật đầu rồi nói: "Chuyện là khi nhỏ, mỗi khi trằn trọc không thể chìm vào giấc, tớ lại tưởng tượng đến những hình ảnh, mùi hương, âm thanh mà tớ thích."

"Hửm? Ví dụ như?" - Minh Hào tò mò quay mặt về phía cô.

"Như là hương thơm bốc lên từ nồi cơm vừa nấu, mùi hương của đồng cỏ non xanh, âm thanh từ bản nhạc piano yêu thích..." - Hạ Vân vừa nói vừa nhắm mắt cảm nhận.

"Ừm, mùi của trang sách mới..."

"Hương đất sau cơn mưa đầu mùa..."

"Vườn hoa cẩm tú cầu dưới ánh bình minh..."

"Bữa cơm do mẹ tớ nấu..."

...

"Cậu."

Minh Hào vừa dứt lời, quay sang đã thấy Hạ Vân ngủ thiếp đi từ bao giờ.

"Cậu ngủ nhanh thật." - Minh Hào đắp chăn cho Hạ Vân, khẽ vén lọn tóc của cô, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn. - "Ngủ ngon."

...

Sáng hôm sau, khi Minh Hào tỉnh giấc, cậu không thấy Hạ Vân đâu. Cậu nhìn xung quanh căn phòng trống trải tối đen nhưng vẫn không tìm được cô.

Minh Hào gọi lớn:

"Hạ Vân? Cậu đâu rồi?" - Minh Hào kéo chăn ra, đứng lên đi vào nhà tắm, ra ban công nhưng đều không tìm thấy cô.

"Phùng Hạ Vân? Cậu đang ở đâu? Hạ Vân, Hạ Vân, Hạ Vân!"

Minh Hào chợt choàng tỉnh giấc sau tiếng gọi cuối cùng. Cậu sờ lên mặt mình thấy trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, vội nhìn sang bên cạnh, thật may... cô vẫn ở đây...

Minh Hào chợt nhớ lại lời người đầu bếp nói ở quán ăn, một thoáng lo lắng cứ vẩn vơ trong đầu cậu.

Hạ Vân bị tiếng thở dốc của Minh Hào đánh thức, cô mở mắt ra đã thấy Minh Hào đang gục xuống, mồ hôi là ướt cả một mảng lưng áo cậu

Cô hoảng hốt hỏi:

"Cậu mơ thấy ác mộng sao?" - Hạ Vân nắm lấy hai bả vai của cậu.

Minh Hào ngước mắt nhìn cô, cố điều hoà hơi thở rồi dịu giọng nói:

"Không có gì cả, tớ ổn, cậu cứ ngủ đi."

Minh Hào vừa dứt lời, Hạ Vân đã kéo cậu vào lòng, khẽ vỗ lưng cậu trấn an.

"Tớ ở đây rồi."

Minh Hào nghe câu nói ấy khiến cơn ác mộng vừa rồi đã vơi đi phần nào, cậu choàng tay ra sau ôm Hạ Vân rất chặt. Như thể nhất định không để lạc mất cô thêm lần nào nữa.

Lúc sau không ai trong cả hai có thể ngủ được. Cô thì sợ Minh Hào sẽ lại gặp ác mộng nên bèn rủ cậu đọc tiểu thuyết online cùng.

"Tớ thấy bộ này hay lắm, chúng ta cùng đọc nhé?"

"Ừm." - Minh Hào ngồi dựa vào đầu giường, cùng Hạ Vân đọc tiểu thuyết.

Đọc một lúc, cô thấy chán thì nói cậu:

"Đọc cái này tẻ nhạt quá. Cậu muốn nghe tớ hát không?"

"Hửm? Có chứ, lần cuối tớ được nghe Phùng Hạ Vân hát đã là hơn gần mười năm trước rồi."

"Lần cuối hát trên sân khấu của tớ là hôm tổng kết lớp 12 nhỉ?"

"Ừm, lúc đó khi nghe tin cậu sẽ đi du học, tớ đã nghĩ đây sẽ là lần cuối được nhìn thấy cậu nên cả buổi tổng kết đó... tớ chỉ chăm chú ngắm nhìn cậu, như thể là lần cuối." - Minh Hào hoài niệm nói với cô.

"Vậy lý do du học Mỹ của cậu là gì?"

"Cậu nghe bà nội tớ kể rồi sao? Vì tớ cho rằng thời gian bên Mỹ tớ có thể theo học tại một ngôi trường lớn đào tạo tốt về ngành công nghệ thông tin. Sở dĩ tớ không sang Singapore để du học là vì biết nếu ở đất nước có cậu tớ sẽ chỉ lo tìm cậu mà bỏ bê việc học. Sẽ không đường đường chính chính đến gặp cậu được."

Hạ Vân hiểu được tâm tư của Minh Hào, tâm trạng rất hạnh phúc. Cô đan bàn tay mình lên tay cậu. Hạ Vân nhắm đôi mắt, cất tiếng hát:

"Bước từng bước thật chậm về phía anh

Từng giờ từng phút

Tiếng yêu nhiều thêm

Tay cầm tay cùng nụ hôn rất say

Từng ngày từng tháng

Tiếng thương đong đầy

Nhớ lại nhớ khi ta vừa mới quen

Hy vọng tan theo ánh dương chiều

Nhớ lại nhớ khi ta vừa mới yêu

Tro tàn nhen lên ánh bình minh.

Dù một ngày hay trăm năm

Dù gần kề hay xa xăm

Nguyện yêu người đến muôn đời

Đến muôn đời

Dù đời xô mình có ra sao

Có thế nào

Dù địa đàng hay nhân gian

Dù hình hài hay tro than

Nguyện đi cùng đến muôn đời

Đến muôn đời

Dù đời xô mình có xa nhau

Có mất nhau

Chẳng phai màu..."

Bài hát kết thúc, Hạ Vân quay mặt lại đã thấy Minh Hào ngủ từ lúc nào. Cô chầm chậm đỡ cậu nằm xuống.

"Ngủ ngon nhé. Tớ yêu cậu."