Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 137: Nàng nổ súng đi



"Bạch Ly Nhược, ta nghĩ Chu tướng quân không có ác ý gì, nàng hãy xem hắn là người tốt mà nói chuyện, ta đi trước." Phong Mạc Nhiên cười, cầm lấy áo choàng, sau đó tránh ra.

Nếu hắn không cùng với Bạch Ly Nhược diễn vở tuồng vui này, e là cả đời Chu Thanh cũng không lộ mặt.

"Chu tướng quân, ngươi đường đường là nhị phẩm tướng quân, sao lại tới đây giám sát một cô gái yếu đuối như ta, ngươi không cảm thấy họ đã khinh thường ngươi quá đáng sao?" Bạch Ly Nhược tức giận, cắn môi dưới, không thể nói ra lời nói dễ nghe.

"Bẩm Vương phi, Vương gia rất lo lắng cho Vương phi, nửa năm qua, thuộc hạ luôn ở trong chỗ tối để bảo vệ Vương phi an toàn, Vương gia rất yêu Vương phi, Vương phi thật sự đang hiểu lầm,Vương gia đã rất khổ tâm!" Chu Thanh cúi đầu nói.

Hắn không muốn bảo vệ một nữ nhân không biết tốt xấu, hiện tại là lúc Vương gia cần dùng người, nhưng lại phái hắn đến làm ám vệ bên người nàng, nàng cư nhiên lại cảm thấy là khinh người quá đáng?

"Chu tướng quân, ngươi không cần phải ở đây giám sát ta, ta sống hay chết, không liên quan đến Phong Mạc Thần, ngươi đi đi, đừng để cho ta biết ngươi núp ở Lưu Vân điện này nữa, nếu không, ta sẽ tìm một cây đuốc đốt nơi này!". Bạch Ly Nhược giận sôi lên, hắn nghĩ hắn là ai, tùy tiện phái một người coi chừng nàng, tương lai, nếu nàng là một thành viên trong hậu cung của hắn thì sẽ như thế nào nữa?

"Vương phi, nhiệm vụ chính của thuộc hạ là âm thầm bảo vệ vương phi, trừ khi Vương gia có lệnh, nếu không, thuộc hạ một tấc cũng không rời!" Chu Thanh ôm quyền cúi đầu, dáng vẻ cung kính.

Bạch Ly Nhược tức giận, không ngừng thở dốc, kiếm một vòng, tìm đến giấy và bút mực, bắt đầu viết tuyệt sách, chữ viết đẹp đẽ, nét chữ cứng cáp, nàng làm khô vết mực, gấp lại giao cho Chu Thanh "Đưa cho Vương gia nhà các ngươi, nói cho hắn biết, nếu hắn còn quấy rầy cuộc sống của ta nữa, ta lập tức sẽ được gả cho Phong Mạc Nhiên, sống hay chết, ta đều ở cùng hắn!"

Chu Thanh hồ nghi nhìn Bạch Ly Nhược một cái, hắn đi theo nàng nửa năm, cũng không có phát hiện ra giữa nàng và Phong Mạc Nhiên có tình ý gì, thậm chí hắn hoài nghi, tối nay, Bạch Ly Nhược cố ý dẫn dụ hắn lộ diện.

Thời điểm Phong Mạc Thần nhận được thư đã là ba ngày sau buổi tối đó, giấy mang theo mùi thơm, chữ chữ như đao, hắn nhìn đi nhìn lại, tưởng tượng bộ dáng nàng khi viết thư.

Phong Mạc Thần tức giận xanh cả mặt, nàng giúp Phong Mạc Nhiên cởi áo, cư nhiên nắm tay của hắn, cư nhiên uy hiếp hắn, đòi gả cho Phong Mạc Nhiên, nàng tưởng hắn không dám vọt vào hoàng cung giết Phong Mạc Nhiên sao?

Muốn đem thư xé thành mảnh vụn, nhưng lại không làm được, phía trên kia, là chữ nàng viết, mang theo mùi của nàng.

Khi ánh mắt hắn rơi vào người đưa tin lần nữa, hắn không nhịn được, nổi giận gầm lên một tiếng, quét tất cả mọi thứ trên án xuống đất. Nàng muốn rời khỏi hắn, không dễ như vậy, cả đời này hắn nhất quyết không buông tha cho nàng!

"Thần, thiếp nấu bữa ăn khuya cho chàng.". Liễu Y Y bưng khay đến gần, trên mặt có lúm đồng tiền, cười tươi như hoa, bà vú đi theo bên cạnh, đang ôm một tiểu hài tử ba tháng tuổi.

Phong Mạc Thần liếc nhìn tô bánh trôi, nhướng mày, lạnh lùng nói "Ngươi mang đi đi, ta không ăn đồ ngọt."

Liễu Y Y ánh mắt trầm xuống, cắn môi nói "Ngày hôm qua, chàng nói muốn ăn ngọt."

"Ta không có thói quen ăn khuya!" Phong Mạc Thần giọng lạnh lùng, đứng lên nói: "Ngươi đi về nghỉ ngơi đi, ta muốn ngủ”.

"Thần, hài tử ra đời ba tháng, chàng không nhìn con một lần." Ánh mắt Liễu Y Y có lệ, để khay xuống, ôm hài tử trong tay bà vú đi tới bên cạnh Phong Mạc Thần.

Phong Mạc Thần liếc tròng mắt nhìn sang, thân thể nho nhỏ, dường như không lớn bằng chiếc lá cây, thản nhiên nói "Đã ba tháng rồi sao? Hài tử của Ta cùng Ly Nhược cũng nên lớn như vậy chứ?"

Thấy mắt Liễu Y Y mắt đỏ hồng, Phong Mạc Thần mới đột nhiên ý thức được mình đã nói những lời không nên nói, xoay người nói "Lui xuống đi, thời gian không còn sớm."

"Chàng còn chưa đặt tên cho hài tử" Giọng nói Liễu Y Y buồn bã, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống.

"Đưa đến cho mẫu hậu đặt đi, ta không am hiểu cái này". Phong Mạc Thần đi tới bên cạnh cây nến, làm bộ như chuẩn bị tắt nến.

Liễu Y Y bất đắc dĩ đành phải ôm hài tử, bộ dạng phục tùng bước ra ngoài.

Phong Mạc Thần nằm gối đầu ở trên giường, một mình khó ngủ, trong lòng lại nhớ đến Bạch Ly Nhược, nửa năm rồi, đã nửa năm không gặp mặt, mỗi ngày hắn đều đem toàn bộ tinh lực để mở rộng quân đội, hắn hi vọng, sớm ngày phá kinh sư, hoàn thành tâm nguyện của mẫu hậu, sau đó có thể cùng nàng quy ẩn giang hồ.

Hắn tin ngày này nhất định sẽ đến! Đêm này, lần đầu tiên hắn không bị mất ngủ, lần đầu tiên, trong mộng hắn nhìn thấy nàng, nàng đang chảy nước mắt, khóc và tố cáo hắn vì sao vứt bỏ nàng một mình ở chốn lao ngục, vì sao muốn cho Liễu Y Y mang thai.

Ly Nhược, Ly Nhược, hắn đang thì thầm trong mộng, nhưng nàng càng ngày càng cách xa hắn.

Bạch Ly Nhược tức giận tựa như sắp điên lên, nằm ở trên giường, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt lấp lánh trong bóng tối. Cuộc sống này, không có cách nào vượt qua được.

Nàng từ trên giường bò dậy, chân không đứng ở trên sàn nhà, trong tay cầm súng lục, lạnh lùng nói "Chu tướng quân, ta biết rõ, ta không thể làm ngươi bị thương, nhưng ta có thể gây thương tổn cho chính mình!"

Bạch Ly Nhược đem súng lục nhắm ngay đầu của mình, thê lương nhìn căn phòng tối đen.

Quả nhiên, như một tia sét xẹt qua, Chu Thanh đá rơi chiếc súng lục trong tay nàng xuống, cung kính nói: "Vương phi, tội gì ngài phải làm vậy?"

Ánh mắt Bạch Ly Nhược tràn đầy nước mắt, phẫn hận nhìn Chu Thanh, nói một câu, "Không phải ta uy hiếp ngươi, không tin, ngươi cứ ở đây giám sát ta thêm một chút nữa đi!"

Chu Thanh bất đắc dĩ, chỉ đành phải lui lại mấy bước, xoay người biến mất khỏi hoàng cung.

Mấy ngày sau đó, Bạch Ly Nhược không còn cảm thấy có người theo dõi mình, ngược lại, nàng nâng cao cảnh giác, giấu cây súng lục ở dưới gối, hoặc luôn mang theo bên mình.

Tiểu Huyền lớn lên từng ngày, càng hiện lên vẻ dễ thương, có lúc, hắn sẽ bì bõm học chữ, gò má mềm mại như lụa bạch, cặp mắt đẹp kia giống Phong Mạc Thần như đúc.

Ngày xuân, mặc dù khí trời ấm lên rất nhiều nhưng vẫn có chút lạnh, Bạch Ly Nhược đóng cửa sổ, trêu chọc Tiểu Huyền Đại ngủ, Huyền Đại an tĩnh ngủ, tiểu thái tử Huyền Diệp vẫn ăn vạ muốn cùng đệ đệ ngủ chung.

Bạch Ly Nhược không nhẫn nại, đứng lên nói "Được rồi, hai người các ngươi ngủ ở nơi này, ta đi tìm bà vú chăm sóc các ngươi."

Huyền Diệp lập tức bắt được cánh tay của Bạch Ly Nhược "Mỹ nhân, ta sẽ ngủ cùng ngươi!"

Bạch Ly Nhược cau mày "Ngươi đã năm tuổi rồi."

Huyền Diệp trề môi, đứng bên cạnh giường "Ta muốn giống nhi tử của mỹ nhân, Đại Mỹ Nhân thiên vị Tiểu Huyền Đại, hắn cũng có thể ngủ cùng ngươi!"

"Huyền Diệp, Huyền Đại mới bốn tháng tuổi." Bạch Ly Nhược kiên nhẫn giải thích.

"Mặc kệ! Dù sao thì Đại Mỹ Nhân cũng thiên vị". Huyền Diệp ngước đầu lôi cánh tay của Bạch Ly Nhược "Đại Mỹ Nhân, ngươi gả cho phụ hoàng đi, như vậy, ta cũng có thể gọi ngươi là mẫu thân, sau đó ngủ cùng ngươi".

"Ngươi ngoan ngoãn một chút, không được bướng bỉnh, đừng đem tất thối nhét vào trong gối nằm của Huyền Đại nữa, ta sẽ suy nghĩ lại.". Bạch Ly Nhược véo gò má mũm mĩm của Huyền Diệp.

Huyền Diệp lộ ra một nụ cười chột dạ, thì ra, những chuyện xấu hắn làm, Đại Mỹ Nhân đều biết hết.

"Ta không bướng bỉnh nữa, ngươi nói nha, suy nghĩ nhanh chút nha!". Huyền Diệp mỉm cười lui về phía sau, sau đó quay người bỏ chạy ra ngoài.

Bạch Ly Nhược cười khổ lắc đầu, đứa nhỏ này, được nàng cưng chiều nên càng ngày càng bướng bỉnh rồi, thường quậy phá nàng nàng và Tiểu Huyền Đại.

Tắt đèn, buông rèm xuống, nàng lên giường thả màn tơ xuống, nằm bên cạnh Tiểu Huyền Đại.

Đột nhiên, màn tơ lay động, cổ họng của nàng bóp chặt, mở mắt, là khuôn mặt tuấn mỹ của Phong Mạc Thần, muốn gọi, lại bị hắn cúi đầu cắn miệng.

Phong Mạc Thần không ngừng gặm cắn nàng, ánh mắt lạnh lẽo, cơ hồ tóe ra ánh lửa, tay của hắn đặt lên trước ngực nàng, không ngừng vuốt ve.

"Ngươi cư nhiên, muốn gả cho hắn? Quên thân phận của chính ngươi rồi sao?" Phong Mạc Thần trừng phạt bằng cách vuốt ve gặm cắn nàng, hai chân hung hăng tách chân của nàng ra, vật nam tính để ở hoa tâm của nàng.

Mắt Bạch Ly Nhược mở lớn, tứ chi bị hắn giam cầm thật chặt, nàng không ngừng lắc đầu, muốn trốn thoát khỏi nụ hôn nóng bỏng của hắn, nhưng hắn giống như một đạo dây leo quấn vòng quanh nàng, khiến nàng không thể hô hấp.

Cho đến khi hắn cảm thấy gò má nàng đầy nước mắt, mới thoáng buông lỏng sức lực, nhìn đôi môi mềm bị hắn cắn nát, đầu cúi xuống chạm vào trán nàng, thống khổ nhắm mắt lại.

"Phong Mạc Thần, ngươi tránh ra, nơi này không phải nơi ngươi nên tới.". Bạch Ly Nhược thút thít khước từ hắn.

Phong Mạc Thần mở mắt, thống khổ nhìn nàng "Ta mỗi ngày, mỗi thời, mỗi khắc, đều nhớ nàng, còn nàng nhìn thấy mặt ta, một chút lưu luyến cũng không có sao?"

Bạch Ly Nhược ngồi dậy, đầu tóc rối bời xõa trên vai, dừng lại thút thít "Giữa chúng ta, đã kết thúc, ta không muốn gặp lại ngươi".

Phong Mạc Thần ngồi dậy, siết chặt bả vai Bạch Ly Nhược, hai mắt sáng quắc, giống như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt "Nếu như ta giải thích cho nàng nghe, nàng có thể tha thứ cho ta không?"

Bạch Ly Nhược ngẩng đầu, trên mặt bình tĩnh như trước, nhàn nhạt lắc đầu nói "Đã chậm rồi, nửa năm trước, ta tự nhủ, nếu như ngươi giải thích, ta sẽ tha thứ cho ngươi, nhưng bây giờ, tất cả đều đã muộn!"

Phong Mạc Thần cắn răng, cặp mắt dài híp lại "Ly Nhược, nếu nàng đối với ta được một nửa cuồng dại của ta đối với nàng, nàng cũng sẽ không đối xử với ta như vậy!".

Bạch Ly Nhược cúi đầu, không biết có phải đang khóc hay không, chẳng qua là bả vai khẽ lay động, thanh âm mang theo nồng đậm giọng mũi "Phong Mạc Thần, ngươi buông tay đi, hai người chúng ta, Đạo Bất Đồng, đường không hợp, không nên miễn cưỡng!"

"Nàng không nghe ta giải thích làm sao biết Đạo Bất Đồng?" Phong Mạc Thần gần như gầm thét, lông mày nhíu chặt như một tòa núi nhỏ. Hắn vượt ngàn sông núi đến thăm nàng, đổi lại, nàng nói không cùng đường, không hợp sao?

"Bất kể giải thích của ngươi là cái gì, Phong Mạc Thần, tất cả những gì ngươi làm với, với Liễu Y Y, đều không thể phai mờ, ta sẽ không tha thứ cho ngươi nữa! Ngươi đi đi! Ta sẽ coi như tối nay ngươi chưa tới!" Bạch Ly Nhược nhướn mày, giương lông mi, trong mắt không lẫn một tia tạp chất.

Phong Mạc Thần cười lạnh "Nàng coi trọng Phong Mạc Nhiên phải không?"

Bạch Ly Nhược nặng nề thở dài, mệt mỏi nói "Bất kể ta xem trọng người nào, đã không liên quan tới ngươi, ngươi đi đi, nếu không, ta sẽ kêu thị vệ."

Phong Mạc Thần cúi người đè nàng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm nàng, cắn răng nghiến lợi, gằn từng chữ một "Ta cho nàng biết, không thể nào, ta yêu nàng, ta không cho phép bất kỳ nam nhân nào đụng vào nàng!"

Bạch Ly Nhược vừa định mở miệng phản bác, môi của hắn đã nặng nề đè xuống, bá đạo chiếm đoạt, cơ hồ khiến nàng không thể hô hấp.

Tiếp đó, hắn tàn nhẫn xé rách quần áo của nàng, khi hắn chuẩn bị tiến vào, súng lục của nàng đã đặt trên huyệt Thái Dương của hắn "Nếu ngươi còn dám cường bạo ta, ta sẽ giết ngươi!"

Phong Mạc Thần cười lạnh, không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào ánh mắt của nàng, sau đó cởi quần áo của mình xuống, ngực của hắn vẫn còn vết sẹo năm đó nàng lưu lại, là vết thương đạn bắn.

Hắn nắm tay của nàng, sau đó để súng lục trong tay nàng chỉ thẳng vào ngực hắn, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, gằn từng chữ một "Nổ súng vào nơi này đi, dù sao, đây cũng không phải là lần thứ nhất!"

Bạch Ly Nhược cắn chặt môi dưới, nhìn da thịt hắn, mắt nàng không ngừng co rút lại, tiếp theo là thân thể bị đâm xuyên đau đớn, nàng cau mày, cảm thụ hắn đang luật động trong cơ thể nàng.

Hắn đang bên tai nàng thì thầm "Ly Nhược, Ly Nhược, không cần kháng cự ta, nàng không nỡ giết ta, bởi vì, nàng yêu ta!".

Từng chữ rõ ràng lọt vào trong tai nàng giống như Kinh Lôi, nàng giáng một bạt tai vào gương mặt tuấn tú của hắn, Phong Mạc Thần bị đánh đầu lệch qua một bên, liếm tia máu trên khóe miệng, hắn cười lạnh, động tác càng thêm tàn bạo.

Bạch Ly Nhược cảm thấy cả bộ xương cơ hồ bị hắn đụng vỡ vụn, bỗng nhiên, bên cạnh vang lên tiếng trẻ con khóc, hai người ngẩn ra, mới nhớ ra, trên giường còn có một đứa nhỏ đáng thương.

Bạch Ly Nhược lạnh lùng đứng dậy, đẩy ra Phong Mạc Thần còn chưa phát tiết xong, phủ thêm áo, ôm Tiểu Huyền Đại vào trong ngực dụ dỗ, Phong Mạc Thần thống khổ cau mày, mặc áo rồi quay qua nhìn Tiểu Huyền Đại.

"Sao bộ dạng của hắn lại khó nhìn như vậy?". Phong Mạc Thần bất mãn đoạt lấy hài tử trong ngực Bạch Ly Nhược, híp mắt, nhìn hắn.

"Dáng dấp ngươi mới khó coi!". Bạch Ly Nhược nổi đóa, lần nữa đoạt lại con của mình, hắn không thể nhìn ra hài tử vừa sinh ra không bao lâu, có thể được như vậy đã là nhân trung kiệt xuất rồi.

"Trên người nàng, thơm quá.". Phong Mạc Thần lẩm bẩm một câu, ôm Bạch Ly Nhược từ sau lưng, cằm đặt trên hõm cổ của nàng.

"Cút ngay!" Bạch Ly Nhược tức giận, muốn động thủ đẩy hắn ra, rồi lại sợ ảnh hưởng đến hài tử.

"Ly Nhược, ta muốn giải thích với nàng.". Phong Mạc Thần phớt tỉnh nhìn Bạch Ly Nhược, thấy nàng không có ý tứ phản bác, chậm rãi mở miệng nói.

"Phụ hoàng khi còn tại thế, mẫu phi rất được sủng ái, nhưng sau khi phụ hoàng qua đời, Phong Mạc Nhiên kế vị, Thái hậu liền nhiều lần hành hạ mẫu phi. Mẫu phi nhận hết đau khổ, chạy ra khỏi hoàng cung, thề muốn báo thù, hơn nữa, đoạt lại ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về ta. Sau đó, mẫu phi sáng lập Tuyệt sát cung, vụng trộm giúp ta nắm giữ năm vạn tinh binh ở biên cương, chúng ta chờ ngày khởi sự một ngày rất lâu rồi, người sẽ không cho phép bất cứ người nào phá hỏng đại kế của người”.

"Ta sợ, người làm nàng bị thương, bất đắc dĩ, chỉ có thể lưu nàng ở lại Thiên Lao, ta định, sau khi giúp mẫu phi hoàn thành tất cả mọi chuyện, liền mang nàng quy ẩn giang hồ, nhưng nàng lại cố chấp như vậy, kiên quyết không để cho Chu Thanh âm thầm bảo vệ nàng!"

Thanh âm của hắn rất nhẹ, tràn đầy bất đắc dĩ, Bạch Ly Nhược mặt không chút thay đổi, chỉ chuyên tâm dụ dỗ hài tử ngủ trong ngực.

Phong Mạc Thần dừng một chút, ôm cánh tay Bạch Ly Nhược hạ xuống, nhẹ giọng nói, "Ly Nhược, tha thứ cho ta được không?"

Bạch Ly Nhược ngẩng đầu lên cười lạnh, giọng mỉa mai mà nói "Liễu Y Y thì sao? Ngươi cũng nói những lời như vậy với Liễu Y Y có phải không cũng? Có phải cũng ôm nàng, cầu xin nàng tha thứ cho ngươi?"

Nhất thời, sắc mặt Phong Mạc Thần hoảng hốt, trong mắt âm tình bất định, qua một lúc lâu, ngượng ngùng nói "Thôi, ta không so đo với nàng, nàng đang ghen."