Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 186: Khôi phục trí nhớ 3



Sắc mặt Phong Mạc Thần khẽ thay đổi, tia mắt sắc lẹm, dường như có chút mong chờ lại có chút sợ hãi, nặng nề nói "Nàng nói đi."

Bạch Ly Nhược cắn môi, đôi mắt trong veo chứa đầy tâm sự, cuối cùng cũng bất đắc dĩ nói "Nếu có một ngày, chàng quân lâm thiên hạ, xin khoan dung đừng giết Vân Thiên Mạch."

Phong Mạc Thần thất thần, hắn không nghĩ đến nàng lại nói như vậy, có chút thất vọng ẩn giấu, hờ hững nói "Tại sao nàng cảm thấy ta sẽ quân lâm thiên hạ? Vân Thiên Mạch không phải kẻ đầu đường xó chợ, hắn không cần nàng vì hắn cầu xin đường lui."

Bạch Ly Nhược nghe ý chế giễu trong lời nói của hắn, nhẹ nắm tay hắn, cúi đầu nói "Ta biết Thiên Mạch đã làm nhiều chuyện có lỗi với chàng, nhưng là ta nợ chàng, cũng nợ Thiên Mạch, ta tình nguyện cả đời nợ chàng cũng không muốn nợ hắn thêm chút nào."

Phong Mạc Thần che miệng nàng, lời nói còn lại của nàng không cần nói ra, bọn họ đều là người thông minh, giờ khắc này, ai cũng hiểu rõ, vốn dĩ ai cũng đặt đối phương ở vị trí số 1 trong lòng.

Phong Mạc Thần xoay người đè Bạch Ly Nhược, đôi mắt thâm thúy nhìn nàng, trong mắt lưu ly chứa hình ảnh đôi mắt của nàng, hắn từ từ nói "Tiểu Thất, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, ta chắc chắn sẽ không để cho bất cứ ai thương tổn nàng."

Bạch Ly Nhược hiểu rõ, mắt mở to hân hoan, mặc kệ mục đích nam nhân này là gì, cũng không cần biết hắn có tính toán gì, ít nhất, giờ khắc này, nàng nằm trong lòng hắn cảm nhận tình yêu của hắn, có điều này, nàng đã cảm thấy như vậy là đủ.

Hai người ôm nhau ngủ, ai cũng quyền luyến nhiệt độ cơ thể của đối phương, hít sâu hơi thở của đối phương, khắc vào trong lòng.

Hôm sau, tại rừng trúc các trấn nhỏ mười dặm, ánh nắng chiếu qua khe hỡ lá cây, cây trúc xanh biết, gió xuân thổi nghe rào rạc "Nếu đã đến, cần gì dấu đầu lòi đuôi?"

Lá khẽ động, cây vang lên, áo xanh tung bay, Vân Thiên Mạch phiêu diêu hạ xuống trước mặt Bạch Ly Nhược, gương mặt tái mét, thần sắc tiều tụy.

Hắn bình tĩnh nhìn Bạch Ly Nhược rất lâu, cuối cùng thở dài "Tiểu Thất, nàng thật sự phải làm như vậy sao?"

Bạch Ly Nhược cất tiếng cười khẩy "Không cần lại kêu ta là Tiểu Thất, ta là Bạch Ly Nhược, là thân phận mà ngươi và Vân Cảnh Mạch cho ta, Bạch Ly Nhược."

Hơi thở Vân Thiên Mạch phập phòng, dường như trãi qua một sự đấu tranh khó khăn, đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi nói "Nàng lại trách ta phải không? Nàng dựa vào đâu mà muốn trách ta? Là nàng phản bội ta, sao nàng lại có thể yêu Phong Mạc Thần, tại sao nàng đối với ta như vậy?"

Tay hắn rõ ràng giữ cổ Bạch Ly Nhược, khuôn mặt tuấn tú lúc sáng lúc tối trong ánh sáng, có chút nhăn nhó.

Bạch Ly Nhược thờ ơ nhìn hắn, cười nhạo "Thiên Mạch, ngươi đã cứu ta, ta cũng giúp ngươi đoạt lại tất cả những thứ Vân gia nên có, bây giờ nên kết thúc."

Vân Thiên Mạch trở tay tát một cái, Bạch Ly Nhược bị quay mặt đi, đôi mắt hắn rét lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói "Ta không muốn nàng giúp ta làm bất cứ chuyện gì, vì sao nàng vẫn không rõ, là đại ca, đại ca âm thầm thao túng toàn bộ."

Bạch Ly Nhược nhìn hắn bình tĩnh, bàn tay trắng phủ lên má mình, nóng rát, nàng thản nhiên nói "Chân tướng ra sao, đã không còn quan trọng. Người ta yêu hiện tại là Phong Mạc Thần, Huyền Đại là con của chúng ta, chúng ta một nhà ba người cực kỳ vui vẻ, ta chắc chắn sẽ không giúp các ngươi làm chuyện gì nữa."

Nàng nói xong liền quay người đi về con đường đã đến lúc nãy, Vân Thiên Mạch chụp lấy vai nàng, hung hăn giữ nàng lại ở cây trúc già, đôi mắt hắn tóe lửa, nhìn nàng chằm chằm "Nàng có biết không, lúc nàng mất tích hai năm, ta như người điên tìm kiếm nàng khắp nơi. Kết quả là lúc ta gặp nàng ở Thần vương phủ, nàng đã thành Thần vương phi. Ta hao tổn tâm cơ muốn đem nàng đi, nhưng mà nàng? Nàng đã làm như thế nào?"

Hắn gầm thét, gương mặt cực kỳ hung dữ, nghiến răng nghiến lợi, giống như muốn nuốt nàng vào miệng.

Bạch Ly Nhược thở dốc, mỉa mai nói "Thiên Mạch, chuyện quá khứ ra sao, ta không muốn biết, hiện tại, ta đã làm vợ người khác, chúng ta nên chấp nhận hiện thực đi."

Lời của nàng cũng chưa nói xong, Vân Thiên Mạch đã hung hăn hôn lên môi nàng, Bạch Ly Nhược liều chết vùng vẫy, cho đến khi có tiếng nàng bóp cò, Vân Thiên Mạch mới ngừng lại, bình tĩnh nhìn nàng, nhìn vào súng lục đang chỉa vào ngực mình.

"Cho dù chúng ta không phải là bạn bè, ta cũng không muốn là kẻ địch với ngươi, Thiên Mạch, đừng ép ta." Bạch Ly Nhược gằn từng chữ, đôi mắt sáng lên lạnh lẽo.

Hắn không nói gì, chỉ cười cười buông nàng ra, thong thả gật đầu nói "Cho dù nàng đối với ta như vậy, ta cũng yêu nàng thật lòng. Nàng bị chà đạp, ta hao tổn tâm cơ mang nàng rời khỏi nhà giam của Phong Mạc Thần, nàng lại hoài nghi ta hãm hại nàng. Tiểu Thất, vì sao nàng đối xử với ta tàn nhẫn như vậy? Khi ta vứt bỏ thù nhà một lòng muốn đến với nàng, nàng lại không chút do dự làm tổn thương ta."

Bạch Ly Nhược đứng thẳng dậy, sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên nói "Giữa chúng ta, hữu duyên vô phận, đừng nên trách người khác. Là ta phản bội Phong Mạc Thần trước, ta còn lợi dụng hắn, hiện tại như vậy, ta tình nguyện cả đời làm Tiểu Thất dưới đôi cánh của hắn, cũng không muốn dính líu gì đến Vân gia nữa."

Vân Thiên Mạch cười lạnh, nụ cười thê lương quỷ dị, hắn bình tĩnh nói "Nàng xác định phải làm Tiểu Thất của Phong Mạc Thần, mà không phải là Vương Phi của Vân Thiên Mạch sao?"

Bạch Ly Nhược cười chế giễu, có bao giờ nàng để ý đến danh hiệu Vương Phi? Hoàng hậu cũng đã làm rồi, huống chi là Vương Phi?

Nàng không trả lời hắn, chỉ yên lặng quay đi, từng bước một đi về con đường phía trước, con đường nhỏ không ngừng gập ghềnh. Nhưng mà nàng không sợ, phía trước con đường, có trượng phu của nàng, có con trai của nàng, có gia đình ấm áp của nàng.

Nàng đi cực kỳ chậm, ánh mặt trời chói mắt, sau lưng vang lên tiếng nhạc bằng lá trúc của Vân Thiên Mạch. Nàng nhớ rõ, mấy năm trước nàng xuyên không đến đây, hắn cũng thổi nhạc bằng lá trúc, dệt cho nàng một mộng tưởng lưu lạc thiên nhai.

Từ từ, đem tiếng nhạc trúc vứt bỏ lại phía sau, nàng kiên định đi về phía Phong Mạc Thần.

Vân Thiên Mạch dựa trên cây, lá trúc từ trong tay rơi xuống, gió thổi qua, mang theo lá trúc ở trên môi rớt xuống đất, trên mặt có một giọt máu tươi, máu tươi rơi trên lá xanh lại lúc ẩn lúc hiện màu đen.

Bạch Ly Nhược hơi hoa mắt, nàng lấy tay vỗ trán, rõ ràng phát hiện ngón áp út có một vết máu mờ nhạt, nàng lau đi vết máu, dường như đầu ngón tay bị lá trúc cắt qua, không cảm thấy đau chỉ thấy hơi ngứa ngứa.