Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 190: Bị nàng bạt tai



Khi hắn đang lạnh lùng nhìn con ngựa tới gần mà không thể làm gì, liền có một hắc y bay tới, đánh một chưởng bên vách núi trống rỗng, ngựa điên mất phương hướng, hí một tiếng rơi xuống vách đá.

Phong Mạc Thần một đầu đầy mồ hôi lạnh đem xe ngựa trở về vị trí cũ, Bạch Ly Nhược sợ hãi, sắc mặt trắng bệch "Chu Thanh, tại sao triều đình lại bán yêm mã (ngựa thiến)?"

Phong Mạc Thần lạnh lùng nhìn Chu Thanh, hắn mới vừa từ kinh thành tới đây, nói vậy càng hiểu rõ tình hình ở kinh thành.

"Gia, hiện tại Vân gia cùng Thượng Quan gia liều mạng mở rộng thế lực của mình, lương bổng của năm vạn tinh binh ở Mạc Bắc cũng biến thành rơm rạ, yêm mã nho nhỏ này thì coi là cái gì?" Chu Thanh chau mày, tức giận nhìn về hướng yêm mã rơi xuống.

Sắc mặt của Phong Mạc Thần vô cùng khó coi, đỡ Bạch Ly Nhược xuống, cùng nhau đi bộ đến trấn nhỏ phía trước, sau đó mua thêm một con ngựa.

Ban đêm, tiếng sáo lại vang lên, Bạch Ly Nhược nhất thời cảnh giác, lúc ban ngày, chính âm thanh này kích động con ngựa, khiến nó nổi điên phóng tới vách đá.

Phong Mạc Thần lại bình tĩnh, tựa như căn bản không có nghe tiếng sáo, chỉ bình tĩnh đọc sách như thường, Bạch Ly Nhược đến gần, lấy sách của hắn ra, cau mày nói, "Chàng không nghe thấy tiếng sáo này kỳ quái sao?"

"Không có gì kỳ quái, âm thanh này, căn bản không phải một người thổi ra." Phong Mạc Thần nhàn nhạt, nhìn ngọn nến, mày vẫn nhíu chặt.

"Chuyện yêm mã thì sao? Chàng không tính đi tìm hiểu rõ sao?" Bạch Ly Nhược đem sách để lên bàn, ngồi đối diện Phong Mạc Thần.

"Chuyện của triều đình, ta không muốn để ý." Phong Mạc Thần giương đều đôi tai, lòng bàn tay đặt ở mặt bàn, bất động thanh sắc cảm nhận nội lực của người thổi sáo bên ngoài.

"Mỏ bạc Côn Sơn bị nổ rồi." Bạch Ly Nhược thở dài, nhờ vào ánh nến, bình tĩnh nhìn Phong Mạc Thần.

"Vậy sao?" Phong Mạc Thần hỏi ngược lại, mặt không nâng, cầm sách lên, tiếp tục đọc.

"Mỏ bạc Côn Sơn là quặng mỏ lớn nhất nước, mỏ bạc bị nổ, triều đình không thể đi vào, hiện tại Vân gia và Thượng Quan gia không biết đang có ý định gì, cùng nước láng giềng Hiên quốc âm thầm giao dịch." Bạch Ly Nhược không tin hắn không biết những thứ này, một đường đi tới, sớm đã truyền xôn xao.

"Vậy nên chúc mừng bọn họ, Hiên quốc cùng Sở quốc là kẻ thù lâu năm, chiến tranh không ngừng, bọn họ giao hảo, dân chúng rốt cuộc cũng có thể an cư lạc nghiệp!" Phong Mạc Thần lật sang tờ khác, tiếp tục đọc sách, sắc mặt cũng không biến.

Bạch Ly Nhược lắc đầu, không biết hắn có phòng bị với nàng, hay thật không biết gì cả, đứng lên, có chút phiền muộn nói "Chàng biết hiện tại gạo ở bên ngoài bao nhiêu tiền một cân không?"

Phong Mạc Thần rốt cuộc cũng để sách xuống, nhếch môi cười nói "Nương tử, nàng cư nhiên lại quan tâm vấn đề giá gạo?"

Bạch Ly Nhược ngồi ở bên giường, ánh mắt phức tạp, quay đầu lại nói "Hai đồng mới có thể mua được một cân gạo, có người đang âm thầm thao túng giá gạo, hiện tại hàng loạt nhà bán gạo đóng cửa, không quá mười ngày, giá gạo tất nhiên tăng mạnh."

Sắc mặt của Phong Mạc Thần vẫn lạnh nhạt như cũ, qua một lúc lâu, mới gật đầu nói "Không sao, coi như nó tăng tới mười lượng bạc một cân, chúng ta cũng mua nổi!"

Bạch Ly Nhược có chút tức giận, hắn biết rõ, nàng không phải có ý này, quay mặt đi, lạnh lùng nói "Ta chỉ không biết, hiện tại trong thiên hạ, trừ Vân gia cùng Thượng Quan gia, rốt cuộc còn ai có khả năng làm thế, đem giá gạo ép lên!"

Phong Mạc Thần thở dài, ngồi dậy cởi áo ngoài, ngồi bên người Bạch Ly Nhược nói, "Nàng có thời gian quan tâm chuyện này, không bằng quan tâm chuyện khác, vì sao chúng ta cố gắng như vậy, mà bụng của nàng vẫn không có động tĩnh? Mỗi buổi sáng, chuyện thứ nhất Đại nhi hỏi ta, luôn là lúc nào thì đệ đệ mới ra ngoài."

Hắn tự tay cởi áo ngoài của nàng, lại bị nàng chặn lại, Bạch Ly Nhược đột nhiên đứng dậy, mặt lạnh nói "Phong Mạc Thần, đầu tiên là chiến mã, sau đó là mỏ bạc, tiếp theo là lương thực, cuối cùng là gì? Phỏng chừng là binh khí, sợ rằng mấy ngày gần đây kho binh khí của triều đình cũng đã xảy ra hoả hoạn? Chàng rốt cuộc là còn muốn giả bộ hồ đồ đến thế nào? Có người muốn tạo phản!"

Lời nói của Bạch Ly Nhược vang vang có lực, nhưng Phong Mạc Thần vẫn trầm mặc, qua một lúc lâu, hắn mới lạnh nhạt nói "Nàng đã từng nói, hoàng cung là một nhà tù, nàng không muốn ngây ngô ở trong lồng giam ấy, ta cho rằng, cuộc sống bây giờ mới là thứ nàng muốn."

Sắc mặt của Bạch Ly Nhược chợt biến, trong nháy mắt, đôi mắt trong veo tràn đầy nước mắt, bình tĩnh quay đầu lại nhìn Phong Mạc Thần, sắc mặt của nàng trắng bệch, môi mềm không ngừng run rẩy "Chàng, chàng đã biết?"

Phong mạc thần gật đầu, mắt phượng buồn bã chợt lóe lên vẻ sợ hãi, y phục trắng như tuyết làm nổi lên sắc mặt tái nhợt lạnh lung của hắn, ánh mắt không có rơi vào trên người Bạch Ly Nhược, chỉ nhìn cây nến trên mặt bàn đã sắp đốt gần hết.

Dầu nóng của cây nến rơi trên mặt bàn, sau đó ngưng tụ thành thể rắn mượt mà, Bạch Ly Nhược không nói gì, chỉ chậm rãi đến gần hắn, gằn từng chữ một "Chàng khi nào thì biết ta khôi phục trí nhớ?"

"Vào lúc sáng, thời điểm ta hỏi nàng có hài lòng với cuộc sống như thế này không." Phong mạc thần ngước mắt nhìn nàng, trên mặt bình tĩnh, không hề chớp mắt.

Bạch Ly Nhược cắn chặt môi dưới, nước mắt rốt cuộc không tiếng động rơi xuống, bàn tay trắng nõn khẽ nhếch, hung hăng tát một bạt tai lên gương mặt tuấn tú của Phong Mạc Thần, Phong Mạc Thần không trốn tránh, cứng rắn để nàng tát.

Nàng không ngừng lui về phía sau, sau đó chạy ra khỏi quán trọ, hắn biết rõ tính mạng của nàng không còn được bao lâu, tất cả hi vọng sinh tồn toàn bộ ở trong tay Vân Thiên Mạch, cư nhiên vẫn như cũ âm thầm thao túng những chuyện này, hắn đến tột cùng, còn là Phong Mạc Thần vì nàng mà buông tha tất cả sao?

Trong hậu viện quán trọ, gió lạnh che phủ, nàng che miệng, không để cho mình khóc ra tiếng. Nàng không phải là một người sợ chết, nàng không nói cho Huyền Đại hay Phong Mạc Thần vì sợ bọn họ lo lắng, Vân Thiên Mạch nhất định sẽ yêu cầu lấy tính mạng của nàng làm điều kiện trao đổi, nàng không muốn Phong Mạc Thần lại vì nàng mất đi bất kỳ cái gì.

Sau lưng có tiếng động, nàng đột nhiên xoay người, đôi mắt trong veo mặc dù rưng rưng, nhưng trên mặt đã không còn tức giận, thấy rõ người tới, chân mày nhíu chặt, sắc mặt cứng đờ, cắn chặt môi dưới, lạnh lùng nói "Tại sao lại là ngươi?"

Người tới thản nhiên cười châm chọc, ánh mắt nham hiểm ở trong bóng tối lóe ra ánh sáng khiến người ta sợ hãi "Ngươi nghĩ là Phong Mạc Thần sao? Ngươi cho rằng hắn còn có thể vì ngươi buông tha thiên hạ này sao?"

"Vân Thiên Mạch, ở sau lưng nói xấu người khác, không phải là một thói quen tốt!" Một giọng nói lạnh lùng truyền đến phá vỡ màn đêm, khóe môi Bạch Ly Nhược nâng lên nụ cười thản nhiên, Vân Thiên Mạch xoay người, nhìn Phong Mạc Thần đứng ở dưới ánh trăng, tuấn lạnh như thần.