Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 22: Một cuộc trao đổi



Vì Bạch lão tướng quân liên quan đến việc đảng phái chi tranh, còn Bạch Thanh Loan bị đưa vào lãnh cung, đương kim Hoàng hậu Thượng Quan Phi Yến muốn đẩy Bạch Thanh Loan vào chỗ chết. Bạch phụ thân bèn đến Vương phủ cầu xin Thần vương ra mặt, cứu Bạch Thanh Loan ra khỏi biển lửa, bị Thần vương quả quyết cự tuyệt.

Bạch gia trong khoảng thời gian ngắn lâm vào tuyệt cảnh. Lúc Bạch Ly Nhược đi Thần Hòa Hiên thư phòng cầu kiến Phong Mạc Thần, hắn đang ôm một tiểu thiếp trong ngực.

Nàng ta tên gọi là Minh Hương, toàn thân tản ra mùi thơm mê người. Phong Mạc Thần ra giá cao từ nước khác mua về.

Bạch Ly Nhược đứng ở ngoài thư phòng rất xa đã nghe thanh âm nam nữ trêu chọc nhau, nàng dừng bước chân, xoay người, định quay lại Lạc Hoa viện.

Nhớ tới khuôn mặt chịu đựng đau lòng của phụ thân, nhớ tới tỷ tỷ ở trong hoàng cung bị giam cầm, nàng chậm chạp quay lại, cắn chặt môi dưới hướng đến thư phòng.

Thị vệ ngăn cản nàng. Nàng ngẩng đầu, vẻ xấu hổ ửng lên trên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn muốn nói rồi lại thôi, nàng phải yêu cầu bọn họ vào báo cho Phong Mạc Thần ư?

Do dự chốc lát, nàng quay về hướng Lạc Hoa viện.

Phía sau vang lên thanh âm giễu cợt của Phong Mạc Thần: “Vương phi, đây chính là thái độ chuẩn bị cầu xin người khác sao?”

Bạch Ly Nhược từ từ xoay người, đầu hạ vô cùng thấp, mắt thấy Phong Mạc Thần từ bên trong thư phòng lửng thững đi ra, khẽ khom người: “Thần thiếp cầu kiến Vương gia.”

Phong Mạc Thần giơ tay, hất ra tiểu thiếp bên cạnh, một tay nắm lấy cằm Bạch Ly Nhược, đôi mắt phượng tỏa vẻ lạnh lùng: “Gì vậy, Vương phi không định cứu Bạch Thanh Loan nữa à?”

Bạch Ly Nhược bị ép ngẩng đầu, đối mặt với phượng mâu thâm thúy, khẽ lướt qua, thản nhiên nói: “Tỷ tỷ là người trong lòng của Vương gia, nếu như Vương gia không muốn cứu, e rằng ta có quỳ xuống van cầu, cũng không được.”

Đôi mắt Phong Mạc Thần khẽ nheo lại, khóe môi nhếch lên nụ cười đùa cợt, chép miệng nói: “Vương phi nói lời này khách khí rồi. Bạch Thanh Loan tự nguyện tiến cung, giữa chúng ta sớm đã không còn bất kỳ tình cảm nào. Nhưng thật ra Vương Phi ngươi, là thê tử kết tóc cùng bổn vương, có lẽ bổn vương nhớ đến tình cảm với ngươi, nói không chừng sẽ cứu Bạch Thanh Loan.”

Ánh nhìn lạnh lùng của Bạch Ly Nhược nghênh đón ánh mắt trêu tức ấy, gằn từng chữ nói: “Phải như thế nào Vương gia mới bằng lòng cứu tỷ tỷ?”

Phong Mạc Thần trượt bàn tay thon dài, mạnh bạo nắm chặt cái eo nhỏ nhắn, mập mờ nói: “Còn muốn xem thành ý Vương phi thế nào nữa.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời tái nhợt, con ngươi lưu ly lưu chuyển ảm xuống, từng lời vang lên, nói năng khí phách: “Vương gia, thần thiếp không phải là gái thanh lâu.”

Minh Hương bên cạnh đã sớm kềm nén không được, uốn éo tiến lên, thân thể mềm mại cuốn lấy Phong Mạc Thần: “Vương gia, cứ để cho Minh Hương tới hầu hạ.”

Phong Mạc Thần lạnh lùng cười một tiếng, thuận thế nắm vòng eo Minh Hương: “Vương phi, hi vọng khi cả nhà Bạch gia bị tịch thu hết tài sản, ngươi vẫn khí khái như vậy.”