Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 230: Từ bỏ tình yêu



Hàn Thiên Mạch hướng về phía Chu Thanh ở tường bao quanh khẽ mỉm cười, lắc đầu nói, "Thương tổn của ta, là ở trong lòng, rất xin lỗi, hiện giờ tâm tình ta không được tốt, tạm thời, ngươi không phải để ý tới ta!"

Lông mi dài nồng đậm của Bạch Ly Nhược cụp xuống, nàng cúi đầu, thản nhiên nói, "Thiên Mạch, thật ra đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy, đối với ta mà nói tình yêu thật sự đã không còn là điều quan trọng nhất, ta sẽ không tha thứ cho Phong Mạc Thần, giống như ta sẽ không tha thứ cho chính mình, chúng ta cùng rời khỏi đây."

Hàn Thiên Mạch lắc đầu, "Ngươi hãy cho ta thời gian suy xét."

Sau đó, Bạch Ly Nhược lẳng lặng một mình, có lúc nàng đến bên tảng đá lớn, ngồi ở đó cả ngày, Hàn Thiên Mạch cũng không nói với nàng bất kỳ lời nào, giữa hai người, giống như đã có sự ăn ý, không cần ngôn ngữ, đã có thể phối hợp thực hiện rất tốt mọi chuyện.

Khi Hàn Thiên Mạch nấu cơm xong, hắn chỉ cần dùng một que củi gõ mấy cái lên cột gỗ  trong nhà lá, Bạch Ly Nhược liền chậm rãi trở về, khi đường trơn, Hàn Thiên Mạch sẽ tiến lên đỡ nàng, nhưng vẫn thủy chung không hề nói với nàng dù chỉ một câu.

Bạch Ly Nhược khoác tay lên cánh tay Hàn Thiên Mạch, mặt đất phủ đầy tuyết trắng làm nổi bật gương mắt trắng nõn như ngọc của nàng, gió lạnh thổi tóc nàng tung bay, nàng hà hơi ra sương khói, "Thiên Mạch, ngươi còn giận ta sao?"

Hàn Thiên Mạch không nói, chỉ đỡ nàng vào nhà, múc thêm một chén canh gừng nữa đưa cho nàng, nàng cầm bát canh gừng, sắc mặt đã hồng hào lên rất nhiều, trong con ngươi mông lung hiện lên ánh sao, giống như có thể soi thấu tâm trạng của Hàn Thiên Mạch, "Thiên Mạch, đừng tức giận được không, từ nay, sẽ không bao giờ ta nhắc đến Phong Mạc Thần."

Hàn Thiên Mạch vẫn không nói gì như cũ, đem củ khoai lang đã được nướng chín đặt vào trong lòng bàn tay của Bạch Ly Nhược, bọn họ ở dưới chân núi Tuyết Sơn, ăn uống rất kham khổ, trừ phi gặp được những loài động vật nhỏ ngủ đông trong tuyết, mới có thể cải thiện chất lượng bữa ăn, nếu không bình thường đều là ăn khoai lang hoặc ngũ cốc do dân làng trong thôn đưa cho.

Bạch Ly Nhược uống một hớp canh gừng, môi khô khốc có chút đỏ lên, ngón tay lạnh như băng của nàng đang cầm chén canh cũng đã bắt đầu ấm lên, khóe môi tựa hồ như đang cười, tự giễu nói, "Thiên Mạch, ngươi sẽ không để ý đến ta sao, ta không nhớ mình  đã nói gì, mắt ta đã bị mù, đã rất đáng thương rồi, giờ lại thêm câm, không phải ta càng thêm đáng thương sao?"

Hàn Thiên Mạch thở dài, đứng lên, vẫn không lên tiếng như cũ, đi ra cửa chẻ củi, thanh âm củi được chẻ truyền đến tai nàng, nàng mỉm cười lắng nghe, khoai lang đang nóng hầm hập, đem khoai lang đã lột một nửa vỏ đặt vào trong đĩa, hướng về phía ngoài cửa nói, "Thiên Mạch, ngươi vừa ăn xong đã làm việc, ta sẽ ở bên cạnh đánh đàn cho ngươi nghe, có được không?"

Hàn Thiên Mạch tức giận để búa chẻ cúi xuống, đi vào trong, đem khoai lang ăn hết, phát hiện nàng một miếng cũng chưa ăn, muốn mở miệng nói chuyện, lại không cam lòng cứ để ý đến nàng như vậy, ngay sau đó nâng tay nàng lên, viết chữ vào lòng bàn tay nàng, "Ta đi chợ mua gạo và mì rồi sẽ trở về, trên lò sưởi vẫn còn thức ăn, ngươi ở nhà một mình hãy cẩn thận!"

Bạch Ly Nhược cười cầm tay của hắn, nàng không nhìn thấy hắn, nhưng có thể tưởng tượng gương mặt buồn buồn của hắn, gật đầu nói, "Thiên Mạch, ta ở nhà chờ ngươi, sau khi trở về, nhớ không được tức giận nữa, hãy nói chuyện cùng ta!"

Hàn Thiên Mạch thu tay, mang một ít khoai dại lên lưng liền hướng chợ mà đi tới, Bạch Ly Nhược ngồi trên giường đánh đàn, cầm cực kỳ thô do từ đuôi ngựa chế thành lục huyền cầm, âm sắc thấp kém, âm sắc so le, nhưng sau khi được lắp dây đàn, ở trong tay nàng, giống như linh hoạt hơn, phát ra âm thanh mượt mà trong trẻo, dịu dàng, vang vang có lực.

Ở nhà một mình, nàng sẽ cầm đàn đi đến phiến đá lớn của núi Tuyết Sơn, ngồi trong gió, hai tay dao động trên dây đàn, tiếng hát uyển chuyển truyền đi nơi xa, hai mắt thanh tú của nàng, nhìn chăm chú vào phương xa, giống như có thể nhìn thấy, mơ ước trong con ngươi của nàng.

Hàn Thiên Mạch đi hai ngày, trở về đẩy cửa nhà lá ra, tiếng bước chân nam tử giẫm lên tuyết đọng thượng đang đến gần, Bạch Ly Nhược nghe thấy động tĩnh, ngón tay vẫn còn ở trên dây đàn, hơi quay đầu, lúc này Hàn Thiên Mạch đã ở trước ngưỡng cửa, cho nên không thể nào là thôn dân.

"Thiên Mạch, ngươi đã trở về?" Bạch Ly Nhược đứng lên, ôm cầm muốn đến gần, trượt chân, thiếu chút nữa đã ngã xuống, nam tử cuống quít tiến lên, đưa tay đỡ lấy Bạch Ly Nhược.

Bạch Ly Nhược cảm giác Hàn Thiên Mạch hơi có chút không đúng, một hồi gió lạnh thổi tới, trong không khí mang theo hàn hương thoang thoảng, nàng khẽ lại gần, ngửi áo nam tử một cái, cau mày nói, "Thiên Mạch, ngươi đã ở đâu mà toàn thân có mùi thơm thế này, chỉ là mùi này rất dễ chịu, gần đây ngươi lại đi hái rất nhiều thuốc sao? Mùi thuốc cũng rất nồng."

Nam tử không nói gì, chỉ là run rẩy đôi môi, kéo tay Bạch Ly Nhược qua, viết vào trong tay nàng hai chữ, "Nhược nhi......"

Bạch Ly Nhược mỉm cười, được nam tử đở vào cửa, nàng cau mũi một cái nói, "Ngươi lo lắng ta sẽ đi tìm Phong Mạc Thần, cho nên không chịu để ý đến ta sao? Ngươi yên tâm, ta đã nói rồi ta sẽ không nữa tha thứ cho hắn, thì nhất định sẽ không tha thứ, Thiên Mạch, ngươi hãy trò chuyện với ta, có được không?"

Nam tử không nói gì, chỉ là có một giọt chất lỏng óng ánh trên mu bàn tay của Bạch Ly Nhược, tay Bạch Ly Nhược hơi co lại một chút, nàng phất nhẹ giọt nước trên mu bàn tay, muốn ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lại không thể nhìn thấy được gì, nàng thản nhiên nói, "Trời sắp mưa sao? Ta còn chưa thu y phục."

Nam tử đỡ nàng vào nhà, nhấn nàng ngồi trên giường, viết mấy lời vào lòng bàn tay nàng, "Để ta, buổi tối, có rất nhiều thức ăn ngon."

Bạch Ly Nhược gật đầu, mỉm cười, nói, "Ngươi đến chợ đổi được rất nhiều thứ sao? Chúng ta cứ như vậy, thật không tốt, luôn lấy khoai lang đi đổi, mà khoai lang này cũng không do tự chúng ta trồng, chờ mùa xuân tới, tự chúng ta trồng một vài loại lương thực, có được không?"

Nam tử gật đầu, nước mắt rơi xuống gò má, hắn run rẩy, gian nan viết "Được!" vào lòng bàn tay nàng.

Lúc ăn cơm tối, quả thật có rất nhiều thức ăn ngon, sườn tẩm đường, khoai lang tẩm đường, thịt nướng thơm phức, đậu đỏ bí đỏ, kỳ quái nhất là, còn có thịt uyên ương nướng, Bạch Ly Nhược thưởng thức từng món, thời điểm nếm thịt uyên ương nướng, vẻ mặt thay đổi, chỉ trong nháy mắt lại khôi phục tự nhiên, nàng nghiêng đầu, thản nhiên nói, "Thiên Mạch, ngươi làm sao vậy, tại sao toàn bộ đồ ăn đều là đồ ngọt, không phải ta đã nói, ta đã từ bỏ đồ ngọt rồi sao?"

Nam tử hít sâu, kéo tay Bạch Ly Nhược qua, viết vào tay nàng, "Đã thích, thì cứ thích đi, đừng làm khó mình."

Tay Bạch Ly Nhược giống như bị phỏng rụt về, nàng để đũa xuống, co rúm người lại, lắc đầu nói, "Không, con người không thể có lòng tham, mắt ta đã không còn nhìn được nữa rồi, chân của ngươi cũng bị thương, Phong Mạc Thần thì nằm trên giường không gượng dậy nổi, tất cả đều là báo ứng, báo ứng đối với những hành động toan tính với lòng tham trước kia của chúng ta, Thiên Mạch, chúng ta cùng nhay rời khỏi nơi này có được không, ta rất sợ, ta không muốn Phong Mạc Thần tìm được ta, ta không muốn tiếp tục dây dưa với quá khứ."