Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 239: Sau có sát thủ



"Không, chỉ là dạy dỗ hắn một chút, hắn chỉ bị mù trong một tháng thôi!" Minh Nguyệt nắm tay Bạch Ly Nhược, quay đầu lại, nhàn nhạt cười.

"Về sau, chúng ta tận lực khiêm tốn, lớn tiếng như vậy, sẽ làm nhiều người hơn chú ý hơn, Tử Y muốn tìm chúng ta, sợ rằng càng thêm đơn giản!" Bạch Ly Nhược nhỏ giọng, cúi đầu, khẽ nói.

"Sai rồi, chúng ta phải lớn tiếng một chút, càng lớn tiếng càng tốt, như thế Tử Y muốn tìm chúng ta, quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng chúng ta thu hút mọi người, nàng muốn giết chùng ta dưới con mắt của mọi người, liền có chút khó khăn!" Minh Nguyệt mỉm cười, lôi kéo Bạch Ly Nhược đi về phía trước.

"Trời đã tối rồi, chúng ta tìm một chỗ ở, ngày mai sẽ lên đường!" Minh Nguyệt nhàn nhạt, kéo tay Bạch Ly Nhược cùng nhau đi, hắn đứng lẳng lặng ở ven đường, tựa hồ như đang chờ đợi cái gì, bước chân vội vàng của một người đi tới bên cạnh hai người, Minh Nguyệt lôi kéo Bạch Ly Nhược, liền đi theo người này.

Chốc lát, hai người tìm đến một nhà trọ, tìm nơi để ngủ trọ, Bạch Ly Nhược cũng ngạc nhiên hỏi: "Ngươi là làm sao biết nơi này là nhà trọ? Đừng nói là, lại chỉ bằng dùng khứu giác cùng thính giác?"

"Là do người vừa rồi dẫn chúng ta tới đây!" Minh Nguyệt nhàn nhạt, đưa Bạch Ly Nhược vào một gian phòng hảo hạng, hắn kiểm tra cửa sổ hậu xong, nhẹ giọng nói, "Người phong trần mệt mỏi, bước chân vội vàng, từ lúc đi bên cạnh ta, ta biết ngay ngươi lâu rồi chưa đi nhiều như vậy, chắc hẳn muốn tìm một nơi nào đó ngủ trọ, cho nên chúng ta đi theo hắn đi, khẳng định không sai!"

Bạch Ly Nhược lắc đầu mà thở dài, hai mắt đều là người mù, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?

"Ngươi cũng không cần cảm thấy hối tiếc, làm người mù có thể đạt được trình độ như ta, không có mấy thập niên tu vi và nội lực, sẽ làm không được!" Minh Nguyệt cười tự giễu, đứng ở ngưỡng cửa, mắt nhìn phương hướng của Bạch Ly Nhược, có chút do dự nói, "Ngươi có thể nói cho ta biết, dáng dấp của ngươi như thế nào có được không?"

Bạch Ly Nhược đột nhiên sửng sốt, đột nhiên phát hiện, bọn họ biết nhau đã lâu như vậy, nàng biết hắn trông như thế nào, nhưng hắn lại không biết nàng trông như thế nào, nàng cúi đầu, thản nhiên nói, "Dáng dấp, giống mọi người thôi, có mũi có mắt, chỉ là mắt giờ đã không nhìn thấy, ta cũng không rõ lắm, mắt đã không còn nhìn thấy, hai mắt vẫn còn trắng đen hay đã trở thành hai hắc động dọa người  ."

Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, đưa tay nói, "Tới đây, ta giúp ngươi xem một chút, con mắt của ngươi, rốt cuộc là còn trắng đen, hay là hắc động dọa người."

"Ngươi thấy thế nào?" Bạch Ly Nhược bật thốt lên, sau đó có chút hối hận, đột nhiên phát lên nàng bình thường dùng ngón tay nhìn Phong Mạc Thần, rũ mí mắt xuống, bắt đầu trầm mặc.

"Ngươi yên tâm, ta đối với ngươi, không có ý tứ gì khác, ta chỉ muốn biết, người ta bảo vệ, rốt cuộc trông như thế nào." Minh Nguyệt mỉm cười tiến lên, đi tới bên cạnh Bạch Ly Nhược, đôi tay vuốt ve bả vai nàng, sau đó chậm rãi dời đến bên trên, nơi đầu tiên ngón tay mảnh khảnh mơn trớn là lông mày nàng, tiếp theo là mắt, cau mày nói, "Mắt đẹp như vậy, lại mù mất rồi, thật là đáng tiếc, khó trách sư huynh vẫn luôn muốn giúp ngươi khôi phục ánh sáng."

Bạch Ly Nhược không có nói chuyện, mặc cho ngón tay của hắn lướt qua chóp mũi của nàng, hắn mỉm cười nói, "Mũi của ngươi, cũng rất thanh tú, cùng sư huynh rất xứng đôi!"

Ngón tay của hắn đi tới môi của nàng múi, cảm giác ấm áp, khiến tay hắn rõ ràng co rúm lại một chút, thở dài nói tiếp, "Miệng của ngươi, hình dáng rất đẹp, nhưng là không đủ đầy đặn, người ta nói, người môi mỏng tương đối bạc tình, ngươi nhất định, là một người bạc tình!"

Bạch Ly Nhược kéo tay hắn xuống, không mặn không lạt nói, "Môi Phong Mạc Thần, mới thật sự là mỏng, ngươi cảm thấy, hắn là người bạc tình sao?"

"Bạc tình!" Minh Nguyệt mỉm cười, "Hắn chỉ si tình với một người thôi, còn đối với những người khác,vẫn luôn bạc tình!"

Bạch Ly Nhược buồn cười ngước mắt, lông mi nồng đậm nháy mắt, "Tại sao lại nói như vậy?"

"Hắn lấy ta làm mồi như, để bắt Hắc y nhân, cho nên hắn bạc tình đối với đồng môn Sư đệ; hắn không để ý mệnh lệnh của Tử Y, cứu ngươi nhiều lần, cho nên hắn đối với mẫu thân mình cũng bạc tình; hắn cũng không để ý tới khẩn cầu của Huyền Đại, đến Tuyết Sơn chăm sóc ngươi, cho nên đối với hài tử của mình, càng thêm bạc tình; bạc tình hơn nữa là, hắn vứt bỏ Sở quốc, muốn mỹ nhân, không cần giang sơn, đối với dân chúng trong thiên hạ, hắn thật sự là người bạc tình nhất trong bạc tình!" Minh Nguyệt mị con mắt, khóe môi nhấc lên một nụ cười khói mù.

"Cái gì ngươi cũng không hiểu, cho nên mới nói hắn như vậy, khi hắn còn nhỏ, Hoa Hinh  lãnh khốc giáo dục hắn lớn lên, Hoa Hinh căn bản không yêu thương hắn, chỉ yêu quyền thế, luôn sử dụng âm mưu lập nên kế hoạch cuộc sống của hắn cho đến bây giờ, có lúc, ta đã suy nghĩ rất nhiều, lúc nhỏ hắn đã trải qua cuộc sống khổ cực ra sao mà lại trở thành một người có tính tình lạnh lùng đạm bạc như bây giờ." Bạch Ly Nhược chậm rãi nói ra, suy nghĩ đắm chìm trong hồi ức, nàng nhớ tới hắn chịu hết khổ cực này đến cực khổ khác, nhớ tới tuấn dung luôn ẩn nhẫn chứ không bao giờ giải thích, nhớ tới mắt phượng trung ánh mắt sáng chói của hắn lúc bị thương, nhớ tới vẻ mặt mỗi lần muốn nói lại thôi của hắn.

Minh Nguyệt thở dài, "Xem ra, ngươi thật sự rất yêu hắn, so với trong tưởng tượng của ta, còn nhiều hơn rất nhiều!"

"Minh Nguyệt, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, Thần hắn rốt cuộc đã đi đâu? Ta không tin, hắn rời khỏi ta, chúng ta rất vất vả mới có thể giải khai toàn bộ khúc mắc!" Bạch Ly Nhược nói chân thành, mắt nhìn phương hướng của Minh Nguyệt.

"Đi một nơi đối với hắn có lợi nhất, về sau hắn có thể sẽ quên ngươi, độc của hắn cũng sẽ được giải trừ, sẽ là một vị đế vương anh minh nhất của Sở quốc, Bạch Ly Nhược, ngươi có quên được hắn hay không?" Minh Nguyệt cơ hồ cầu khẩn nhìn Bạch Ly Nhược, thanh âm thấp đến không thể thấp nữa.

Bạch Ly Nhược kiên định lắc đầu, "Không thể!"

Minh Nguyệt thở dài, "Hai người các ngươi, thật sự là quá quật cường làm cho người ta cực kỳ phẫn nỗ, khó trách Tử Y vẫn luôn muốn tìm biện pháp giết ngươi!"

"Ta tin tưởng, nếu Tử Y thật sự giết chết ta, Thần hắn cũng sẽ không thể là mọt vị hoàng đế tốt, hai chúng ta, đã từng cam kết, sống chết gắn bó!" Bạch Ly Nhược mỉm cười, ung dung mỉm cười.

Minh Nguyệt thở dài lần nữa, rồi chậm rãi nhắm mắt lại, ngửa đầu trầm tư một lát, đột nhiên, lăng nhuyễn trong tay xuất ra, cửa sổ "Bùm" một tiếng bị mở ra, hắn lạnh lùng nói, "Ngươi nghe thấy chưa? Bạch Ly Nhược chết, Phong Mạc Thần cũng sẽ không sống một mình, cho nên, không nên đi theo chúng ta nữa!"

Mặc Bạch Ly Nhược bình tĩnh, nàng cũng không biết bên ngoài cửa sổ có người, nhưng do đi theo Minh Nguyệt đã lâu, cũng biết từ trước đến giờ hắn làm việc xuất quỷ nhập Thần, hiểu được rồi, cho nên cũng không lạ lẫm.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng cười của nữ tử, giễu cợt bén nhọn, tiếp theo một đạo gió lạnh, trong phòng có thêm một người, một nữ tử đã trung niên là Tử Y, ăn mặc nam trang, mặc dù trên năm mươi tuổi, vẻ đẹp vẫn tự nhiên như cũ, nàng lạnh lùng nói, "Khá lắm Minh Nguyệt, ngươi lừa gạt được Bạch Ly Nhược rồi, lại không gạt được ta, Thần nhi mất tích sau khi gặp ngươi, ngươi còn muốn nguỵ biện sao đây?"