Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 255: Tình yêu duy nhất



Khách mời thấy Phong Mạc Thần hộc máu, toàn bộ đều đứng ồ lên, Nhan Tiểu Ngọc bước đến đỡ Phong Mạc Thần, lo lắng hỏi "Thần, chàng sao vậy?"

"Ta nhớ ra rồi, ta có thê tử, ta yêu thê tử của ta." Khóe môi Phong Mạc Thần còn vương tơ máu, ánh sáng trong phượng mâu trước nay chưa từng thấy, hắn rõ ràng xoay người, muốn đi về phía Bạch Ly Nhược biến mất.

Nhan Tiểu Ngọc bỏ khăn voan xuống, túm chặt ống tay áo Phong Mạc Thần, trong mắt nàng ngấn lệ không trào ra, có chút nghẹn ngào "Thần, đóng xong kịch này, chàng có thể khu trừ kỳ độc, bây giờ đừng để bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, được không?"

Phong Mạc Thần thong thả tách tay nàng ra, chua xót nói "Tiểu Ngọc, nếu ta tiếp tục hôn lễ này, có thể, sau này ta sẽ không nhìn thấy nàng nữa"

Hắn hiểu rõ nàng, bây giờ lại nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của nàng, hắn biết đó là ý nghĩa gì, nghiêm nghị cởi bỏ hỉ bào tân lang đỏ thẫm, hắn hờ hững nhìn Minh Nguyệt một cái, cũng không quay đầu lại, tiêu sái bước đi.

Minh Nguyệt đi theo phía sau hắn, không ngừng thở dài, độc tình của hắn, chỉ sợ đã không thể thôi miên hắn nữa, hắn sẽ tự hại chết chính mình.

Tân lang bỏ đi, hiện trường hỗn loạn, Nhan Hán Tân tức run lên, mắng Nhan Tiểu Ngọc tan nát.

Cầm biệt ly linh đang, thổi bụi trên đó, Phong Mạc Thần tìm được vị trí của Bạch Ly Nhược, trong khách điếm, hắn lại có dự cảm bất hảo, trong tích tắc đẩy cửa ra, mùi máu nồng đậm xộc vào mũi, hắn thấy nữ tử hấp hối trên giường, trái tim cơ hồ ngừng đập.

Nhiều máu như vậy, nhiễm ướt váy của nàng, đỏ sẫm như hoa bỉ ngạn ở địa ngục, giống như nàng nằm trên một vườn hoa bỉ ngạn, gầy yếu, tái nhợt, không còn sức sống.

Phong Mạc Thần thấy vết thương kinh khủng trên tay nàng, cắt sâu tận xương, còn có lưỡi dao nhuốm máu bên giường, hắn không biết, là đả kích như thế nào, khiến nàng đi đền con đường cùng, hắn nhớ, nàng luôn luôn là một viên ngọc không bao giờ bị vỡ, một loại cỏ dại cho dù có bị thiêu cũng mọc lại.

Xông lên trước, ôm nàng vào trong ngực, hắn bưng kín miệng vết thương của nàng, cất nhẹ giọng, thì thầm bên tai nàng "Nhược Nhi, Nhược Nhi, ta đã về, ta đã về."

Phong Mạc Thần đã trở lại, Phong Mạc Thần nhớ kỹ Bạch Ly Nhược trong lòng đã trở lại...

Hắn ôm nàng gắt gao, điểm huyệt đạo của nàng, giúp nàng cầm máu, nhưng mà hô hấp nàng mỏng manh đến mức hắn không cảm nhận được, Phong mạc Thần chau mày, nhìn Minh Nguyệt bước vào, phượng mâu phát ra tia lạnh.

Lúc đẩy hắn xuống vách núi, hắn không trách y, lúc y muốn chia rẻ hắn và Ly Nhược, hắn cũng không trách y, nhưng mà y, lại một tay tác hợp hôn sự của hắn và Nhan Tiểu Ngọc, mục đích, vì để Ly Nhược hết hy vọng, là y bức Ly Nhược cắt cổ tay, là y bức Ly Nhược vào đường cùng.

Phong Mạc Thần lạnh lùng nhìn Minh Nguyệt, lạnh giọng nói "Ngươi còn gì giải thích?"

Minh Nguyệt cười khổ, lắc đầu, hắn quả thật không có gì giải thích, hắn biết rõ, như vậy có thể hại chết Bạch Ly Nhược, nhưng là hắn đã làm như vậy, hắn cũng không hối hận.

"Minh Nguyệt, từ nay về sau, chuyện của ta và Nhược Nhi, không cần ngươi nhúng tay vào, độc của ta cũng không phiền ngươi lo lắng, sống chết của chúng ta, đều không liên quan đến ngươi." Phong Mạc Thần ôm lấy cả người Bạch Ly Nhược đầy máu, xoải bước đi ra ngoài.

"Huynh như vậy, sẽ hại chết nàng, huynh buông nàng xuống, ta giúp nàng truyền máu trị thương, từ nay về sau, chuyện giữa các người, ta sẽ không nhúng tay vào chút nào nữa." Minh Nguyệt nhàn nhạt, nói có chút chua xót.

Phong Mạc Thần nhìn y có chút không tin, lại cúi đầu nhìn Bạch Ly Nhược không còn sức sống trong lòng, cuối cùng vẫn lựa chọn tin tưởng y, sau đó buông Bạch Ly Nhược ra.

Minh Nguyệt tiến lên, vươn hai ngón tay đặt trên mạch của Bạch Ly Nhược, y hơi nghiêng đầu "Huynh đi ra ngoài trước, giao nàng cho đệ, nửa canh giờ sau sẽ trả lại cho huynh một Bạch Ly Nhược còn sống."

Phong Mạc Thần dùng ánh mắt không tin tưởng lúc nãy nhìn hắn, Minh Nguyệt lắc đầu "Nếu huynh không tin ta, đại khái có thể ôm nàng đi tìm đại phu khác, huynh cứ thử xem, ở Bắc Man thôn này không có thể tìm ra người thứ hai có thể cứu sống nàng."

Môi Phong Mạc Thầm mím thành một đường thẳng, mày rậm nhíu chặt, nhìn hắn, trầm mặc nữa ngày, thong thả đứng lên "Ta không biết ngươi dùng biện pháp gì, khiến cho Ly Nhược không chịu nhận ta, nhưng Minh Nguyệt, giữa chúng ta, không có người ngoài nào có thể xen vào, cho nên, ngươi buông tay đi."

Đột nhiên Minh Nguyệt cười rộ lên, hắn quay đầu có chút điên cuồng, trên gương mặt tuấn tú có một biểu cảm đau khổ không thể giải thích được "Sư huynh, thì ra huynh nghĩ ta như vậy." Hắn nói.

Phong Mạc Thần không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn hắn một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Minh Nguyệt bắt đầu khẩn cấp cứu chữa, Phong Mạc Thần đứng ở bên ngoài, không có nôn nóng, cũng không có lo lắng sầu muộn, hắn chỉ thật bình tĩnh đứng ở đó. Không, phải gọi là, hiện tại hắn đã đi đến bước này, tất cả đều không là gì, nàng có thể sống lại, thì hắn ở cùng nàng, có thể gần nhau một ngày thì thêm một ngày, không thể sống lại, hắn cũng cùng nàng, thiên đường địa ngục cũng theo nàng.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng mở cửa phía sau Phong Mạc Thần kinh động, hắn xoay người, dùng ánh mắt hỏi Minh Nguyệt, không nói ra lời, nhưng tất cả hơi thở của hắn cũng đã hỏi ra tất cả.

"Nàng không sao, chỉ là mất máu quá nhiều, hiện tại rất yếu, tu dưỡng vài ngày, sẽ khỏe trở lại." Minh Nguyệt lạnh nhạt, cau mày chặt lại, gương mặt ôn hòa có chút tái nhợt, trên trán còn chảy ra chút mồ hôi mỏng, bước chân của y có chút loạng choạng, y bước qua bên người Phong Mạc Thần, trên người thoảng ra mùi máu tươi, Phong Mạc Thần nhíu mày, nhìn hắn có chút kỳ quái.

Hắn không nói một lời, đi về phía phòng mình, Phong Mạc Thần nhìn bóng lưng hắn, mím môi không nhiều lời.

Minh Nguyệt trở về phòng mình, mệt mỏi ngồi trên giường, bộ dạng suy yếu, giống như sẽ hôn mê ngay sau đó, hắn vén tay áo của mình lên, vết thương trên cổ tay đã ngừng ra máu, tìm thuốc bột trị ngoại thương trong gói đồ, rắc vào miệng vết thương.

Bạch Ly Nhược mất máu quá nhiều, nếu không truyền máu cho nàng kịp thời, nàng sẽ chết...

Ở trong phòng Bạch Ly Nhược, Phong Mạc Thần nhìn vết thương đã băng bó trên cổ tay nàng, hơi yên lòng, sắc mặt nàng tuy còn tái nhợt, nhưng so với trước đã khá hơn nhiều, hơn nữa trên mặt nàng đã có chút sức sống, hô hấp vững vàng, bộ dáng ngủ say.

Hắn nâng tay nàng, đem mu bàn tay nàng kề sát khuôn mặt tuấn tú của mình, hắn không ngừng cọ xát trên làn da trắng mịn của nàng "Ly Nhược, nàng nhanh tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, chúng ta sẽ đi Đại Mạc ngắm mặt trời mọc - mặt trời lặn, Ly Nhược, thời gian của chúng ta, thật sự không có nhiều lắm..."

Phong Mạc Thần thì thầm bên tai nàng, cánh môi mỏng của hắn đặt lên mu bàn tay trắng mịn của nàng, hắn muốn cảm xúc của hắn truyền vào lòng nàng, hắn muốn nói cho nàng biết, Phong Mạc Thần hắn chưa từng thay đổi, hắn yêu, là thê tử duy nhất của hắn, Bạch Ly Nhược...