Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia

Chương 257: Khích bác vô sỉ



Minh Nguyệt hô hấp có chút khó khăn, trên trán rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, vết thương trên cổ tay vẫn còn, hắn tái mặt nói, "Tục danh của sư phụ há lại để ngươi có thể kêu tùy tiện sao?"

Tử y cười lạnh, vừa nhìn bộ dáng này của Minh Nguyệt, cũng biết thân thể hắn suy yếu, giờ phút này động thủ, khẳng định hắn không phải là đối thủ của mình, nghĩ vậy nhưng vẫn án binh bất động, quan sát hắn hồi lâu, thấy hắn không phải cố tình làm như vậy, hơn nữa, vết thương trên cổ tay hắn nghiêm trọng như vậy, sợ là mất máu quá nhiều.

Trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, Minh Nguyệt ngồi trên giường, đang chuẩn bị mang giày, bên tai thoáng nghe tiếng gió, hắn khẽ nghiêng đầu, tránh thoát trường kiếm, hai chân nhảy ra sau, người lăn vào bên trong giường, tử y từng bước từng bước ép sát, Minh Nguyệt không còn chỗ để trốn.

Dải lụa mềm trong tay áo hắn không có bất cứ tác dụng gì, hơn nữa, hắn mất máu quá nhiều, sau mấy lần giao đấu, bị tử y bắt, trường kiếm lạnh lẽo kề trên cổ Minh Nguyệt, lạnh lẽo nói, "Ngươi cùng Bạch Ly Nhược làm những chuyện xấu hổ kia, ta muốn chính miệng ngươi nói cho Thần nhi, để hắn thấy rõ ràng bộ mặt giả mù sa mưa của Bạch Ly Nhược".

Minh Nguyệt cười khổ, dường như không e ngại trường kiếm trong tay tử y, lắc đầu nói, "Sao ngươi phải khổ sở như vậy, bây giờ đã không có bất kỳ chuyện gì có thể chia rẽ bọn họ, Ly Nhược là một nữ tử tốt, sao ngươi phải bức tử nàng hết lần này đến lần khác?".

"Ta không quan tâm sống chết của nàng ta, ta chỉ muốn Thần nhi cưới Nhan Tiểu Ngọc, sau đó chữa khỏi kỳ độc trên người rồi hồi cung, chỉ cần từ nay về sau, hắn không động tình, tình độc sẽ không phát tác!". Tử y lạnh lùng, trường kiếm trong tay cứa một đường lên cổ Minh Nguyệt, ứa ra vết máu.

Minh Nguyệt lại lắc đầu, "Nếu Ly Nhược chết đi, sư huynh cũng sẽ không cưới Nhan Tiểu Ngọc, hắn sẽ cùng chết với Bạch Ly Nhược, tại sao ngươi không hiểu, nếu ngươi làm vậy, tương đương với việc ngươi gián tiếp giết chết sư huynh!".

"Ngươi câm mồm, nếu như Thần nhi thật sự làm như vậy, không bằng để hắn chết ngay bây giờ!" Tử y cắn răng nghiến lợi, uy hiếp Minh Nguyệt đứng lên.

Trong rừng cây, Phong Mạc Thần cùng Bạch Ly Nhược dựa sát vào nhau, hai người chậm rãi đi về phía trước, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, sắc mặt Bạch Ly Nhược tái nhợt, hơi ngẩng đầu, Phong Mạc Thần cũng có chút suy yếu, tình độc lại phát tác, trên trán hắn xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.

Bạch Ly Nhược nâng tay không bị thương lên, giơ ống tay áo lau mồ hôi cho hắn, nhẹ nhàng, "Thần, nghỉ ngơi một chút được không?"

Phong Mạc Thần mặc nàng lau mồ hôi cho mình, lẳng lặng nhìn nàng, giơ tay gỡ một chiếc lá rụng trên tóc nàng, chậm rãi gật đầu.

Hắn ôm nàng ngồi trong rừng rậm, đầu nàng tựa vào lồng ngực hắn, nghe tim hắn đập, bọc quần áo bị nàng ôm vào trong ngực, nàng ngửa đầu nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, không nói một lời.

"Sao lại nhìn ta như vậy?". Phong Mạc Thần mỉm cười, theo thói quen, giơ tay gạt mấy sợi tóc trên má nàng, trong mắt tràn đầy nụ cười.

Bạch Ly Nhược cũng mỉm cười, nàng khẽ nghiêng đầu, có chút nghịch ngợm nháy mắt, "Dáng dấp chàng rất đẹp, giống như mộng vậy".

Phong Mạc Thần cười ra tiếng, giơ tay vuốt nhẹ gò má trắng nõn của nàng, "Cảm giác thế nào, có phải mộng không?".

Bạch Ly Nhược lắc đầu, "Chàng bóp không đau chút nào, cho nên không biết, cũng không cảm giác được có phải là mộng hay không".

Phong Mạc Thần cười càng sâu, cúi đầu nhìn nàng, mị hoặc nói, "Vậy ta bóp nàng bị thương, nàng chịu đựng nha......".

Bạch Ly Nhược lại lắc đầu, "Chàng không nỡ khiến ta bị thương".

Phong Mạc Thần cười, thở dài, buông lỏng tay nắm má nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng, "Nhược nhi......".

Trong rừng rậm, một luồng khí truyền tới, tiếp theo là cây động, tử y cùng Minh Nguyệt rơi xuống trước mặt Phong Mạc Thần và Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược ngồi dậy, lúc nhìn thấy tử y cùng Minh Nguyệt, sắc mặt tái nhợt thêm mấy phần.

Phong Mạc Thần nắm tay Bạch Ly Nhược đứng lên, hắn phủi lá rụng dính trên y phục của nàng, thần sắc lạnh nhạt nhìn tử y, "Mẹ, ta chỉ sống được mấy tháng nữa thôi, mấy tháng cuối này, để dành cho ta cùng Nhược nhi đi, không cần trở lại quấy rầy chúng ta, được không?".

Trong lời nói của Phong Mạc Thần mang theo van xin, thần sắc buồn bã, sợ hãi nhìn tử y, tử y cười lạnh, con ngươi sắc bén quét Bạch Ly Nhược một cái, Bạch Ly Nhược cúi đầu, nàng giễu cợt nói, "Khi ngươi vì nữ nhân này không màng sống chết, nữ nhân này đã phản bội ngươi, Thần nhi, tại sao ngươi ngu ngốc vậy, đến tận bây giờ vẫn không nhìn rõ bộ mặt thật của ả?".

Lời nói của tử y giống như lưỡi dao sắc bén cắm vào lòng Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược rút tay về, cúi đầu nhìn lá rụng trên mặt đất, nước mắt lưu chuyển trong đôi mắt trong veo, môi nàng run nhè nhẹ, nhưng không thể nào nói ra lời.

Phong Mạc Thần nhớ lại lời nói của Minh Nguyệt, "Nàng đã là nữ nhân của ta rồi", lúc ấy, hắn cho rằng, vì muốn hắn lùi bước nên Minh Nguyệt mới nói vậy, nhưng bây giờ xem ra…. Nhưng không quan trọng nữa, nếu như một người không để ý đến sống chết, thì còn có thể quan tâm danh nghĩa trinh tiết sao?

Gương mặt tuấn tú của hắn rét lạnh, lạnh lùng nói, "Các ngươi đủ rồi, ta không tin bất kỳ điều gì các ngươi nói, các ngươi đi đi, đừng đến quấy rầy chúng ta nữa!"

Hắn tự tay kéo Bạch Ly Nhược, lại bị nàng né tránh, mắt nàng tràn lệ, run rẩy nói, "Thần, đó là sự thật, ta cùng Minh Nguyệt......".

Nàng khóc không thành tiếng, thân thể mảnh mai mềm mại nghẹn ngào run lẩy bẩy, tiếng nói âm lãnh của tử y lại truyền đến, đổ thêm dầu vào lửa, "Ngươi nghe không? Chính nàng cũng thừa nhận, hiện tại cả Quỷ Vực đều biết, nàng dùng thân thể của mình đi trao đổi, cùng sư đệ ngươi trao đổi!".

Lời nói thô bỉ của nàng đánh tan chút ý chí cuối cùng của Bạch Ly Nhược, nàng khóc lớn lên, khuất nhục cùng tự ái cơ hồ khiến nàng hỏng mất, nàng vẫn buộc mình phải quên đi, nhưng nàng bỗng phát hiện, không thể quên được, nó giống như ma quỷ quấn lấy nàng, thời khắc nói cho nàng nhớ, nàng cùng Minh Nguyệt đã xảy ra chuyện.

Nàng kích động, không ngừng lui về phía sau, trên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, lệ rơi đầy mặt, nàng điên cuồng lắc đầu, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi!".

Nàng xoay người điên cuồng chạy đi, Phong Mạc Thần đuổi theo sau nàng, tử y tiến lên, trường kiếm để ngang trước ngực hắn, giận dữ nói, "Nàng đâm đãng như vậy, ngươi vẫn thích sao? Rốt cuộc, ngươi có một chút tự ái nam nhân không?"

Phong Mạc Thần yên lặng nhìn  tử y, mắt lộ ra ánh sáng lạnh, gương mặt tuấn tú như bị sương tuyết đông lạnh đọng lại, hắn tự tay cầm trường kiếm của tử y, máu từ giữa ngón tay tràn ra, "Hoặc là, bây giờ ngươi giết chết ta, thu hồi sinh mệnh ngươi ban cho ta, hoặc là, đừng xen vào chuyện giữa ta cùng Nhược nhi nữa!"