Hôm sau, bạch y công tử xuất hiện trước mắt Bạch Ly Nhược, lần này, hắn không mặc bộ y phục màu trắng nữa, ngược lại khoác một bộ trường bào màu vàng, sáng đến chói mắt, càng tôn thêm dáng người đẹp như ngọc.
Bạch Ly Nhược nhìn hơi có chút run sợ, câu đầu tiên thốt ra chính là “Ngươi tên là gì? Hoặc là, ngươi là ai?”
Nam tử ngồi đối diện Bạch Ly Nhược, khóe môi cười cười, trêu chọc nói “Ta còn tưởng rằng, nàng sẽ hỏi ta là đã giải độc được chưa.”
Bạch Ly Nhược đột nhiên nhớ ra chuyện hắn vì cứu mình mà trúng độc, sắc mặt bỗng đỏ lên, áy náy nói “Xin lỗi, là ta đường đột rồi, xin hỏi, ngươi đã giải độc hết chưa?”
Nam tử chớp mi, chút đắc ý nói “Đã giải xong.”
Bạch Ly Nhược còn muốn mở miệng hỏi thân phận của hắn, vị nam tử đó lại tiếp, “Nàng tại sao không hỏi ta là giải độc bằng cách nào?”
Bạch Ly Nhược cũng cho là nên hỏi.
Bờ môi không ngừng nhếch lên, cuối cùng mở rộng cười lớn, bảo “Dùng máu của nàng giải độc!”
Cánh tay nhẵn nhụi như ngọc, nào có vết máu nào đâu?
Nam tử rốt cục cười thành tiếng “Thần Vương Phi, sao nàng lại không biết, đây chỉ là trò đùa thôi?”
Bạch Ly Nhược tức giận, con ngươi trợn tròn lên, hạ ống tay áo xuống, quay mặt sang chỗ khác.
Vị nam tử đứng dậy, ngọc bội bên hông đung đưa, hắn xếp quạt lại, đánh giá gian phòng “Vương phi ở chỗ này có quen không?”
Bạch Ly Nhược bỗng lớn tiếng “Thứ nhất, xin ngươi sau này không được gọi ta là Vương Phi, và tất cả mọi người cũng không được gọi như thế, thứ hai, nơi này rất tốt, nhưng rốt cuộc đây là nơi nào?”
Nam tử do dự, nháy mắt một cái, mang theo một chút nghịch ngợm “À, vậy thì được, đã quen với chỗ này chưa?”
“Rất tốt, nhưng đây rốt cuộc là nơi nào?” Bạch Ly Nhược chống cằm, nhìn lên vị nam tử tuyệt mỹ đó.
“Nàng hãy coi như đây là nhà mình, cần bất cứ thứ gì, cứ bảo với nha hoàn, không cần khách khí!” Người đó nghiêng đầu, nhìn nha hoàn đang đứng ngoài cửa “Ta sẽ ra lệnh, sau này, kẻ nào gọi nàng là Vương phi, giết không tha!”
Những lời nói này thoáng qua tưởng như lời nói giỡn, nhưng đối với Ngọc Trí và Ngọc Trữ, tuyệt không tựa như đùa vui, mặc nhiên trong thâm tâm, ghi nhớ lời của chủ tử.
Nam tử lại cùng Bạch Ly Nhược hàn huyên mấy câu, rồi đứng dậy cáo từ, Bạch Ly Nhược chống cằm, hết hứng thú, nói câu “Không tiễn”, nam tử bèn rời đi, nha hoàn quỳ xuống đất đưa tiễn.
Sau khi người đó đi rồi, Bạch Ly Nhược mới bắt đầu ảo não, nàng vẫn chưa biết được tên của người ta nữa.