Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 11



Mới vừa bò ra ngoài một nửa, mắt cá chân của Lý Mộ Tư đã bị người ta bắt lấy!

Nếu như là trước kia Lý Mộ Tư tuyệt đối sẽ nhảy dựng lên, nhưng những chuyện kinh sợ mấy ngày qua đã khiến cô bình tĩnh đến mức Himalaya sụp ở trước mặt cũng chĩ "A, 2012 tới rồi?", cho nên cô chỉ giãy giãy, phát hiện giãy không hết liền cúi đầu nhìn, kết quả thấy được Tư Nạp Khắc với cái đầu tóc dài màu xanh lá nằm ở trong một đống quà tặng đầm đìa máu trơ mắt nhìn cô, ngượng ngùng lại mong đợi uốn qua uốn lại: "Mộ Tư, quà anh tặng em có thích không?"

—— tôi nói, anh rốt cuộc đang đợi cái gì!

Lý Mộ Tư rất muốn gầm thét với hắn như vậy, nhưng nghĩ tới phải làm một "Giống cái" không khiến người khác chú ý, cô chỉ giựt giựt khóe miệng, không ngừng tự nói với mình "Đây là một con người, không phải một con rắn!", "Đây là một con người, không phải một con rắn!" . . . .

Khi Lý Mộ Tư đã thành công tự thôi miên đến mức bắt đầu nghĩ tới "Bên trái một Tư Nạp Khắc, bên phải một con chó Samoyed, dù mùa hè hay mùa đông cũng không sợ." thì giọng nói tội nghiệp của Tư Nạp Khắc túm suy nghĩ không biết bay tới nơi đâu của cô trở về.

"Mộ Tư, anh biết săn thú! Những con này tôi đều có thể bắt về!" Tư Nạp Khắc mong đợi nhìn Lý Mộ Tư, sau đó ngượng ngùng cúi đầu, một cái đuôi đột ngột từ phía sau hắn đưa qua, trên cái đuôi mảnh khảnh còn có một đóa hoa to như chậu nước rửa mặt.

Cái đuôi mạnh mẽ mảnh khảnh ngượng ngùng lắc lắc, đoá hoa to như chậu nước rửa mặt cũng lắc lắc theo đó, Lý Mộ Tư rõ ràng thấy, nhụy hoa nở ra theo gió, lộ ra hàm răng sắc bén. . . .

"Mộ Tư, em. . . . em có thể trở thành bạn tình của anh không?" Tư Nạp Khắc nhăn nhó thật lâu, rốt cuộc tròng mắt vẫn lóe sáng nói ra, hơn nữa còn nhiệt tình quơ quơ đóa hoa dữ tợn ở trước mắt Lý Mộ Tư, "Đây là hoa Tư Ba Đạt, anh chỉ hái nó một mình!"

Lý Mộ Tư máy móc đưa tay, dùng hai cái tay mới có thể cầm cành hoa to của đóa hoa khổng lồ hung mãnh không ngừng giãy giụa giãy dụa này. Trong nháy mắt, cô gái đã từng được tặng hoa vô số lần cũng hoa lệ lệ cứng đơ rồi.

—— Hoa Tư Ba Đạt, là một trong các giống hung dữ nhất đại lục thú nhân ở giữa các thực vật và động vật, loài này ăn thịt, có thể mượn sức gió phát ra tiếng khóc nhỏ yếu, dẫn dụ con mồi bị lừa. Hơn nữa làm người ta sợ hãi chính là, bởi vì thuộc tính thực vật, hoa Tư Ba Đạt mọc thành buội cón ẩn nấp vô cùng giỏi, cho dù là rồng Khoa Mạc Đa mạnh mẽ khổng lồ nếu rơi nhầm vào buội hoa thì cũng bị cắn nuốt hết, chỉ còn lại bộ xương trơ trọi. Cho nên, các thú nhân thích hái loại hoa này để biểu hiện sự cường tráng và trí khôn của mình, là một trong những loài mà đông đảo giống đực chọn để cầu hôn giống cái.

Miệng hồ a! Vừa mới đi tới nơi này cá Thú Nhân thế giới Lý Mộ Tư làm sao có thể biết những thứ này?

Cho nên, khi cô cúi đầu, tin chắc mình không có nhìn lầm, trong cái mâm khổng lồ dữ tợn đang gào thét này chính là một hàm răng màu trắng, hơn nữa phía trên còn dính thịt băm thì Lý Mộ Tư ném ra ngoài cái bẹp, hơn nữa còn nhanh chóng tìm một cây gậy gỗ đâm vào cái mâm.

Hoa Tư Ba Đạt phát ra tiếng khóc yếu ớt uốn éo kịch liệt, nhưng cọng hoa bị bẻ gãy đã sớm mất đi phần lớn lực lượng, rất nhanh bị Lý Mộ Tư giơ cọc gỗ lên cao đâm đâm đâm ngũ mã phanh thây.

Tư Nạp Khắc trợn mắt hốc mồm, một hồi lâu, đầu một cúi, yếu ớt nói rõ: "Tư. . . . Tư Nạp Khắc sẽ không bỏ cuộc! Tư Nạp Khắc nhất định sẽ trở thành bạn tình của Mộ Tư!"

Lý Mộ Tư đá đá hài cốt của Tư Ba Đạt, xác định loài nguy hiểm này đã chết mới vỗ vỗ tay đứng lên, bất mãn nhìn Tư Nạp Khắc cầm vật phẩm nguy hiểm đi khắp nơi một cái.

Nhưng suy nghĩ lại mình đang muốn làm thân với những người dân địa phương này nên Lý Mộ Tư chần chờ một chốc rốt cuộc vẫn vỗ vỗ hông của Tư Nạp Khắc: "Oh, cám ơn!"

Lòng vẫn còn sợ hãi liếc sau lưng Tư Nạp Khắc vài lần, Lý Mộ Tư suy nghĩ một chốc, cảm thấy con rắn này dường như rất dễ lừa dối, có lẽ cũng chỉ có hắn sẽ không hoài nghi tại sao mình hỏi vấn đề thông thường này.

Lý Mộ Tư đã phát hiện, vấn đề càng bình thường càng quan trọng với cô! Nếu như không phải bởi vì không ai ngu ngốc giới thiệu với cô những vấn đề ai cũng biết như "Đây là một giống đực" hoặc là "Đây là một giống cái", thì cô cũng sẽ không ngây ngốc chẳng hay biết gì lâu như vậy !

Tang thương vô lực trở thành hình gấp khúc, hình tượng cụ thể như sau: ○| ̄|_

"Khụ, à. . . . Tư Nạp Khắc, anh cũng đã trưởng thành, còn tùy tiện biến thành hình thú như vậy không có vấn đề gì sao?" Lý Mộ Tư ưỡn ngực, mỉm cười nhìn con rằn ngốc bị quyến rũ đến chóng mặt mềm nhũn dựa tới cô —— 34C của cô, cư nhiên bây giờ chỉ còn sót lại một tác dụng này, rõ là. . . . Cuộc sống thật con mẹ nó tịch mịch như máu!

Rõ ràng là một người đàn ông cao lớn lại không có chút áp lực cọ tới cọ lui ở ngực Lý Mộ Tư, trong cổ họng phát ra tiếng thỏa mãn, lười biếng, mềm mại trả lời cô: "Không có vấn đề, Tư Nạp Khắc đã rất nhuần nhuyễn rồi, sẽ không bộc phát thú tính tổn thương Mộ Tư ."

Bộc phát thú tính?

Lý Mộ Tư không ngừng thôi miên người đàn ông rõ ràng đang bộc phát thú tính cọ tới cọ lui liếm tới liếm lui ở ngực cô mà trong miệng lại nói sẽ không bộc phát thú tính, cố gắng nghiêm túc suy tư: đàn ông cái gì, quả nhiên ăn ở hai lòng nhất. . . . A, không phải, là. . . . là. . . . A đúng rồi! Nói cách khác, nếu như đến tuổi, lại giữ vững hình thú lâu dài không có cách nào trưởng thành, sẽ dần dần bị thú tính khống chế, mất trí?

Oh, sấm sét! Đây thật là quá đáng sợ! Khó trách giống cái quý báu như thế!

Lời như vậy. . . . . . Chỉ còn sót một vấn đề đặc biệt quan trọng.

Ánh mắt của Lý Mộ Tư không kìm được nhìn xuống tấm da thú ở dưới của Tư Nạp Khắc đang kêu ê ê ô ô.

Một cây hay là hai cây?

Một cây hay là hai cây?

Một cây hay là hai cây?

Một cây hay. . . .

Nghiêm nghị: lúc này không phải là vấn đề bỉ ổi!

Nghiêm túc: đây chính là chuyện lớn quan hệ quốc gia con người! Chuyện lớn!

Rốt cuộc là một cây hay là hai cây?

Rốt cuộc. . . . Sau khi những dã thú này biến thành người, thì là dã thú hay là người?

—— một cây hay là hai cây, đó chính là đáp án!

Phản. . . . Dù sao mấy người đàn ông ở đây cả ngày luôn để gió thổi thật mát thoải mái, uhm. . . . . không để ý tôi xem một cái chứ?

Lý Mộ Tư liếc Tư Nạp Khắc một cái, an ủi mình: "thỏ ngọc" sôi nổi của người ta cũng bị hắn cọ xát nhiều lần rồi, nhìn một cái cũng là anh tới tôi đi thôi! Há ~

Vừa nghĩ như thế, trong nháy mắt liền lẽ thẳng khí hùng, đưa ra hai ngón taythật nhanh, nắm láy góc váy da thú vén lên. . . . . .

Lý Mộ Tư lập tức thở dài ra một hơi: chẳng những chỉ có một cây, lại còn nhỏ hơn của mấy người đàn ông khác một chút? Quá. . . . . . Thật tốt quá! >o

A, không. . . . . . Không đúng! Nhỏ cái gì, mới. . . . Mới không phải chuyện của cô !

Tư Nạp Khắc nháy nháy mắt thấy Lý Mộ Tư đang nhìn mình đờ đẫn, suy nghĩ một lát, chủ động nhấc váy da thú của mình lên, kiêu ngạo ưỡn ngực: "Tư Nạp Khắc cũng rất lợi hại! Mộ Tư đừng lo lắng Tư Nạp Khắc không có cách nào thỏa mãn em!"

Trong nháy mắt Lý Mộ Tư rơi lệ: cô ngu! Đây là một thế giới cầu ái cũng sẽ vén váy mỏng sờ dưa chuột! Xấu hổ cái gì, trừ cô, còn có ai? Còn có ai !

Nhưng. . . . Nhưng. . . .

Con rắn ngu này! Có thể hơi lui về phía sau một bước hay không? Chẳng lẽ anh không biết với chiều cao của anh, nhấc quần mỏng lên, cái cây sắp chạm tới mặt cô luôn rồi?

Lý Mộ Tư xấu hổ vô cùng, hung hăng sập cửa, nhốt quà tặng máu dầm dề và con rắn lớn vô sỉ lấy chính mình làm lễ vật đưa tới cửa ở ngoài.

Từ hôm nay trở đi, phải làm một giống cái xứng chức, hái thuốc, dệt vải, đào rau dại, tất cả lấy đại nhân Sephiroth làm chuẩn!

Sau khi Lý Mộ Tư kiên quyết thông qua mấy ngày cải tạo lao động rốt cuộc sáp nhập sâu vào đoàn thể giống cái của thế giới này, ngay cả khi giống cái tụ cùng một chỗ thảo luận các chủ đề như màu lông của con thú nào bóng đẹp, ai bờ mông bền chắc mạnh mẽ, "cây gậy" của ai có thời gian cứng lâu v.v... cô đều tranh thủ nỗ lực cắm vào mấy câu, dù loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn như Mễ Hiết Nhĩ mỗi lần đều "A hả?" khiển trách, ý vị sâu xa nháy mắt với cô mấy cái cũng không thể đánh lui quyết tâm của cô.

Rốt cuộc, khi Lý Mộ Tư cảm thấy ổn rồi, thì cô nói ra chuyện muốn đến đầm nước lúc vừa mình xuyên qua để xem chút.

Lạc Nhĩ - tộc trưởng tạm thời vừa đảo thuốc bùn vừa không chút để ý trả lời: "Tốt, gọi Ma Da nhà anh đi với em đi. Đầm nước cách bộ lạc hơi xa, ngộ nhỡ có nguy hiểm sẽ không tốt."

Lý Mộ Tư: ". . . . . ." Này này! Anh không sợ người ngoài như tôi chạy trốn sao? Đơn giản như vậy? Đồng ý đơn giản vậy sao? Vậy tôi cố gắng hòa mình với mấy người, làm tan rã lòng cảnh giác của quân địch, rốt cuộc là vì cái gì? Vì sao!

Đầm nước mà Lý Mộ Tư chui ra ngoài nằm ở phía nam bộ lạc, kẹp ở giữa rừng rậm Mộ Sắc và bình nguyên Hắc Nhưỡng, là nơi để các giống đực tắm rửa sau khi săn thú trở về —— khó trách ngày cô chui ra lại thấy nhiều người thế! Lý Mộ Tư bừng tỉnh hiểu ra!

Đầm nước rất sâu, liếc nhìn chỉ thấy đen nhẻm, bên cạnh đầm nước có mấy cây ăn quả cao lớn. Đây là một trong những loại cây Lý Mộ Tư biết được nhờ xâm nhập vào trong quân địch mấy ngày nay.

Loại cây ma này khô thẳng, cũng không có nhiều cành, hơi tương tự với cây dừa, hơn nữa cũng sinh trưởng ở nơi có nguồn nước phong phú. Loại cây này kết ra hai trái to như quả bóng, lúc còn tươi có đầy đủ mùi vị ngọt, có rất nhiều động vật nhỏ và giống cái thích thức ăn này. Nhưng khi quả bị gió thổi khô thì bề mặt sẽ khô cứng, biến thành cái xác thô ráp như tấm vải rách. Lúc này, nếu như lột bề mặt ra chưng ướt, là sẽ trở thành vải vóc của quần áo mà bọn Lạc Nhĩ mặc. Xúc cảm cũng khá, nhưng nếu như là giống cái có thủ nghệ tốt, thì có thể hấp vỏ câu thành vô cùng mềm mại, gần bằng tính chất của bông vải. Nhưng càng mềm mại thì càng dễ dàng hư, cho nên dưới điều kiện gian khổ, đại đa số giống cái chỉ chưng thô thô thôi.

Mấy cây ma bên cạnh đầm nước mọc rất tốt, mấy quả ma lớn còn xanh mơn mởn, treo ngược đầy đầu cành. Gió vừa thổi liền đụng ra thanh âm rầm rầm rầm.

Lý Mộ Tư ngẩng đầu nhìn lại, hết sức sợ những trái cây kia sẽ rớt xuống làm vỡ đầu cô.

Cô nhìn lén Ma Da, ho nhẹ hai tiếng hấp dẫn sự chú ý của đối phương: "Tôi muốn xuống nước tắm, cảnh cáo anh, chớ nhìn lén!"

Ma Da nhíu nhíu mày: "Đầm nước nơi này quá sâu."

Lý Mộ Tư hả hê thổi thổi tóc mái, điểm mủi chân: "Chuyện nhỏ, tôi là cao thủ có thể lặn hơn trăm thước!"

Ma Da liếc nhìn cô một cái, quả quyết tháo váy da thú ra. Lý Mộ Tư ngây ngốc chốc lát, nhanh chóng che ngực lui về phía sau.

Ma Da liếc xéo cô: "Vết sưng của cô còn chưa lành? Có phải bị tên Tư Nạp Khắc ngu ngốc xoa nhiều lần quá nên thế?"

Lý Mộ Tư O__O": ". . . . . ." Một lát sau chỉ vào hắn cà lăm, "Anh anh anh. . . . anh lại nhìn lén!"

Ma Da hừ một tiếng xoay đầu đi, bày tỏ không để ý tới vấn đề ngốc nghếch này, tiện tay nâng cánh tay cường tráng lên, vén tóc bạch kim ra sau dùng cọng cỏ buộc lại, sau đó ngẩng đầu nhìn trời: "Được rồi, đừng có câu giờ nữa, lát nữa mặt trời rất nóng, giống cái bình thường không thể chịu được, cơ thể của em thế này. . . ." Ý tứ không cần nói cũng biết, "Hiện tại xuống nước đi, tôi đi với em, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn nhớ gọi tôi."

Nói xong, mở chân dài ra dẫn đầu đi xuống đầm nước, làm ra tiếng nước chảy rào rào. Chờ nước ngâm đến bắp chân rồi, suy nghĩ về chiều cao của Lý Mộ Tư, Ma Da quyết định đứng lại, xoay người lại vươn tay với Lý Mộ Tư: "Đi theo tôi xuống nước, bên này hơi cạn, coi chừng dưới chân đừng trợt."

Lý Mộ Tư nhìn chằm chằm vóc người cường tráng của đối phương cà giọt nước chảy xuống theo bụng, mặt vụt đỏ: "Anh anh anh . . . Anh không thể mặc váy da thú vào sao?"

Ma Da hơi hí mắt, sau đó liền nhếch miệng cười, nhún nhún vai, ý vị sâu xa liếm liếm đôi môi: "A? Em không biết? Nếu váy da thú bị ngấm nước thì rất dễ bị hư. Tôi không có giống cái làm bạn tình, hư rồi không ai làm cho cái khác đâu!"