Khí Phụ Trọng Sinh: Đích Nữ Đấu Trạch Môn

Chương 102: Chương 103





"Ai da , con gặp qua tam biểu ca, lại quên mất đại biểu ca của con hay sao?" Đại phu nhân vội vàng đẩy con trai của chính mình ra, nói: "Đứa nhỏ này chính là hay thẹn thùng, gặp người cũng không chủ động chào hỏi."
Tô Giáng Thần giương mắt, chỉ thấy vẻ mặt tái nhợt của đại biểu ca, nhớ tới kiếp trước, hắn qua đời sớm, trong lòng không khỏi có chút sầu não, trịnh trọng tiến lên hành lễ nói: "Gặp qua đại biểu ca."
"Biểu muội khách khí." Đại biểu ca cũng hoàn lễ, sau đó nói: "Sức khỏe của ta không tốt, biểu muội đến đây mấy ngày cũng chưa từng chiêu đãi thật tốt, thỉnh biểu muội lượng giải (*thông cảm)nhiều hơn."
Tô Giáng Thần hé miệng cười nói: "Vậy là biểu ca tiếp theo đây cần phải hảo hảo chiêu đãi Giáng Thần mới được."
"A, con khỉ nghịch ngợm này, lại được đà tiến tới rồi." Lời của lão thái thái , nhất thời làm ọi người trong phòng đều cười, Tô Giáng Thần quay đầu lại làm nũng nói: "Ngoại tổ mẫu, người đây là có các biểu ca liền không thương ta ."
"Ha ha." Lão thái thái vội ôm Tô Giáng Thần nói: "Con đây là oan uổng ta , trong phủ này, có người nào không biết là ta thương con nhất . Con hỏi nha hoàn này thử đi, lão thái thái ta có phải xem con như nhãn châu (*con ngươi , tròng đen ) mà yêu thương hay không ?"

"Lão thái thái, người thương biểu muội là đương nhiên , nhưng người cũng không thể vứt lại tôn nhi a." Tống Tử Tuấn cũng tiến lên nói: "Thiên vị cũng không thể thiên vị như vậy được ."
"Các người nhìn xem, đứa nào cũng giống như là hầu tinh ấy. Một bộ xương cốt già như ta đây, làm sao chịu nổi một đám hầu tinh nghịch ngợm cái ngươi dày vò chứ." Lão thái thái khuôn mặt tươi cười giống như hoa cúc.
"Nương, ngươi nhìn hai đứa nhỏ đứng ở một chỗ, thật đúng là một đôi bích nhân." Nhị phu nhân cười nói, sau đó quay đầu nói với Tống thị : "Cô nãi nãi, ngươi nói thử xem, hai đứa nhỏ này, có phải hay không trời sinh một cặp?"
Tống thị mân miệng, không nói, ngược lại đại phu nhân nói: "Nghe lời này . Cháu nó còn ở nơi này, ngươi đã bắt đầu lôi ra mấy chuyện không đâu, thật là không tốt."
Tô Giáng Thần giả vờ không hề nghe thấy, khẽ cúi đầu, làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ của nàng .
"Được ồi, hai đứa chúng nó chỉ mới là tiểu hài tử , cũng không chịu nổi, tự mình đi chơi đi ." Lão thái thái thấy đại phu nhân và nhị phu nhân lại bắt đầu đối chọi gay gắt, liền ấy đứa trẻ đi ra ngoài trước.

Tống Tử Tuấn lập tức nói với Tô Giáng Thần : "Biểu muội, ta biết một chỗ rất tốt, ta dẫn muội đi chơi."
Tô Giáng Thần ngược lại nhìn qua Tống Tử Huy, sau đó nói: "Đại biểu ca cũng đi sao?"
"Đi, cùng đi." Đại phu nhân tiếp lời nói, sau đó khẽ đẩy con trai của chính mình một cái, vừa cười với Tô Giáng Thần : "Hắn là đại biểu ca, nên chiếu cố hai đứa nhỏ các con ."
Tống Tử Huy nhìn ánh mắt" nhiệt tình" của mẫu thân, cũng không dám phản bác, đành phải dẫn theo Tống Tử Tuấn và Tô Giáng Thần lui xuống.
Vừa lui xuống ,mặt của lão thái thái liền hơi trầm xuống, nàng nói: "Việc hôn nhân , đều là lời của bà mai, mệnh của cha mẹ , phàm là người có mặt mũi, cũng sẽ không ở trước mặt đứa nhỏ , nói ra loại lời lỗ mãng này. Cái gì mà trời sinh một đôi, chẳng lẽ ngoại tôn nữ của ta xứng với Tuấn nhi, sẽ không xứng Huy nhi hay sao. Người biết chuyện, sẽ nói người làm mợ ngươi đây là ngắm đứa con dâu này, không biết chuyện , còn tưởng rằng người làm tổ mẫu ta đây bất công, chỉ thương tôn nhi nhị phòng, chứ không thương tôn nhi đại phòng . Ta hôm nay cũng nói rõ, ngày sau mặc kệ là ai kết thân với ngoại tôn nữ của ta, ta đều đối xử bình đẳng như nhau."

"Nương, chuyện này sự tình quan trọng đại, nữ nhi cũng không dám tự mình quyết định." Tống thị lúc này mới lên tiếng nói: "Lão gia là người đứng đầu một nhà, chuyện này , dù thế nào cũng phải hỏi qua ý lão gia mới phải."
"Được rồi, ngươi cũng đừng giả vờ trước mặt lão bà tử ta đây ." Lão thái thái nặng giọng nói: "Nó không lấy chồng Tống gia, ngươi ngày sau còn có thể đem nàng gả cho nhà nào? Chẳng lẽ còn có nơi so với Tống phủ còn tốt nơi hay sao? Đừng nói là chuyện này ta không thuận theo, cho dù ta là ta thuận theo ngươi, ngươi chẳng lẽ có thể bỏ được nữ nhi chính mình một tay nuôi lớn , đặt ở trước mắt người khác chịu ủy khuất sao? Con dâu ngàn năm thành mẹ chồng (* cuộc đời làm dâu rất dài và cực khổ), ngày tháng như vậy ngươi cũng không phải không biết, chẳng lẽ còn muốn tâm can của ta cũng giống như ngươi , đi chịu trận của mấy lão bà ghê gớm kia hay sao?"
"Lão thái thái, ngươi đừng nóng giận, ý của cô nãi nãi tự nhiên không phải như thế." Đại phu nhân ra mặt hoà giải, "Nói như thế nào, cháu nó cũng là tâm can bảo bối của cô gia , người thương, cô gia người ta cũng thương a.Việc kết hôn này, là đại sự, tự nhiên cũng phải tính toán cẩn thận, ngươi dù sao cũng phải chừa cho cô nãi nãi một đường sống, trở về thương lượng với cô gia mới phải."
"Đúng vậy đúng vậy." Nhị phu nhân cũng vội vàng hùa theo : "Cô nãi nãi dù sao cũng là người của người ta , làm chuyện gì, sao có thể vượt qua phu gia, trực tiếp liền tự mình quyết định . Nếu là như vậy, không phải là đánh vào mặt cô gia sao?"
"Xem xem, lời này nói ra, giống như lão thái bà ta cầm gậy bức nàng ấy?" Lão thái thái không vui nói: "Ta già rồi, nên muốn con cháu người người đều có tiền đồ. Nhà của cô nãi nãi chỉ có một nữ nhi ở dưới gối, ta làm mẫu thân , không giúp nàng tìm cách , còn có ai giúp nàng tìm cách? Lần trước cô gia đi một chuyến xa nhà, liền nạp về một Lục di nương gì đó, ngày sau còn không chừng đưa về cái gì thất di nương bát di nương , ngươi cũng không nghĩ cách, hảo hảo giữ chặt trái tim cô gia , còn cùng người ta tranh giành, ta xem cũng có lúc ngươi phải khóc ."
Tống thị nghe vậy, trong lòng đau xót, đây lẽ nào không phải là tâm bệnh nặng nhất của nàng? Nay, mẫu thân ở trước mặt người khác vạch trần, nàng cảm thấy có điểm mất mặt khó xử, lại không dám mở miệng phản bác.
"Lão thái thái, đại phu nhân, nhị phu nhân, cô nãi nãi, lục cô nãi nãi đến." Bên ngoài một mụ bà tử bẩm báo nói.

Lão thái thái nghe xong, chẳng những không có lộ ra biểu tình vui sướng, ngược lại từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng. Tống thị cả kinh, khi nào thì, mẫu thân liền đên lục muội muội cũng không muốn gặp như thế , chẳng lẽ là bởi vì những lời đồn đãi bên ngoài sao?
Một mụ bà tử vén màn cửa , lục cô nãi nãi dẫn theo một tiểu cô nương đi đến, Tống thị cẩn thận nhìn thoáng qua lục muội, lại kinh ngạc phát hiện lục muội của mình và lục muội ở trong ấn tượng của mình hoàn toàn bất đồng.
Lúc này, nàng mặc một kiện áo hoa màu đỏ nhũ bạc sắc nửa phần cũ, dưới mặc một kiện váy thêu hoa lan nguyệt sắc viền tím sáu phần mới, đầu bối kiểu Mẫu Đơn, cài một cây trâm phượng và một đóa quyên hoa màu nhũ đỏ. Còn tiểu cô nương ở bên cạnh nàng lại đơn giản, một kiện áo đại hồng lăng nửa phần cũ , và một kiện váy dài hải đường màu hồng, đầu bối kiểu sơ song kê, dùng sợi lụa màu đỏ thắt lại mấy đóa hoa nhỏ .
Tống thị rũ mắt xuống, nhớ ngày xưa lục muội là bộ dạng như thế nào, mọi thứ đều phải là hàng đầu , ngày nay, liền đến xiêm y nửa cũ nửa mới cũng có thể mặc, thế sự thật khó có thể đoán trước.
"Nữ nhi xin thỉnh an mẫu thân ." Lục cô nãi nãi tiến lên đối với lão thái thái nói: "Trước đó vài ngày, ,mẹ chồng sinh bệnh , nữ nhi không thể rời khỏi, nên không có trở về thăm mẫu thân được, thỉnh mẫu thân "
"Pàng" một tiếng, lão thái thái vỗ xuống mặt bàn, sau đó ác thanh ác khí nói: "Mẹ chồng là trưởng bối của ngươi, người làm mẫu thân ta đây , chẳng lẽ không phải là trưởng bối của ngươi sao? Cái mụ già kia, sớm không bệnh muộn không bệnh, đúng vào lúc ta sinh bệnh , nàng ta cũng vội vàng sinh bệnh. Hừ, lời này nói ra , ai tin a? Ta lúc trước đã dạy ngươi như thế nào , ngươi đến nhà chồng, làm sao lại thành một một khối bột mì, người ta muốn vò nắn như thế nào, ngươi cũng tùy ý cho người ta vò nắn, có phải hay không?"