Ngạn Nhi ung dung ngồi xuống ghế đặt ở bàn chính, đảo mắt nhìn đống sách giấy trên bàn. Cô cầm chiếc bút lông lên chấm chấm vào khay mực, sau đó lấy một tờ giấy viết vài dòng chữ. Đây là lần đầu tiên cô sử dụng bút lông viết trên loại giấy cổ, cảm giác rất lạ nhưng viết thì cực kì êm tay, mặc dù hơi khó. Đang chăm chú viết thì Ngạn Nhi chợt nhớ đến giấc mơ kì lạ hôm trước.
"Giấc mơ đó có nhắc đến việc phải hoàn thành nhiệm vụ thay đổi cốt truyện và số mệnh nhân vật, nhưng mà nói chung chung như thế thì mình biết làm thế nào!"
Ngạn Nhi thở dài một tiếng, nằm xuống bàn nghịch đống đồ. Từ lúc xuyên không vào thế giới này cô chỉ gặp được vài người, rõ ràng là trong truyện cô xây dựng rất nhiều nhân vật, vậy mà bây giờ người cô gặp nhiều nhất lại là cái tên Lăng Hàn đáng ghét kia, đúng là số khổ!!
Ngạn Nhi nằm nghịch một lúc thì ngủ thiếp đi.
"Xin chào chủ nhân, lại là ta đây–hệ thống kiểm duyệt tác phẩm đây. Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ thay đổi cốt truyện ban đầu của tác phẩm!!!"
– Lại là hệ thống này! Ngươi xuất hiện ở đây làm gì?
" Ta nghe được suy nghĩ của chủ nhân nên lập tức xuất hiện. Hừm....ta quyết định sẽ giao nhiệm vụ cụ thể cho chủ nhân, để chủ nhân có thể từng bước hoàn thành một cách dễ dàng hơn."
– Được thôi, thế có phải nhanh không!
" Vậy nên, nhiệm vụ tiếp theo của chủ nhân sẽ là: Tập luyện các kĩ năng cơ bản của một nữ quân chủ "
– Nhiệm vụ gì mà kì thế? Sao tự nhiên lại phải tập luyện?
" Việc này sẽ giúp ích cho chủ nhân rất nhiều trong thế giới này. Đây là nhiệm vụ dễ nhất trong số những nhiệm vụ cần hoàn thành, mong chủ nhân hãy luyện tập thật tốt. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ lần này thì chủ nhân sẽ không thể sang nhiệm vụ tiếp theo, thời gian chủ nhân ở trong thế giới này sẽ kéo dài hơn. Chúc chủ nhân may mắn!!! "
Ngạn Nhi dần tỉnh, mơ màng nhìn xung quanh. Cô ngồi dậy dụi dụi mắt. Hệ thống đó lại xuất hiện trong giấc mơ của cô, lần này lại giao cho cô một nhiệm vụ mới.
"Luyện tập những kĩ năng cơ bản của một nữ quân chủ? Thế thì chẳng phải là đua ngựa, đấu kiếm,....sao??"
Ngạn Nhi vẫn không khỏi thắc mắc về nhiệm vụ này. Cô chống cằm, cau mày suy nghĩ. Cô chỉ là một cô gái bình thường, chưa từng nghĩ đến mấy việc nặng nhọc thế này. Hệ thống còn nói là điều đó sẽ giúp ích cho cô nữa, giúp ích cái gì cơ chứ? Ngạn Nhi cô thực sự không muốn làm mấy việc khó khăn đó đâu, cô thở dài ủ rũ.
" Thôi, muốn về nhà sớm thì phải hoàn thành nhiệm vụ. Nhất định mình sẽ làm được. Ngạn Nhi cố lên, vì một tương lai tươi sáng!!! "
Nghĩ vậy, Ngạn Nhi đứng bật dậy, lao ra khỏi Thanh Y Viện. Vừa ra đến sảnh, cô bắt gặp Tư Đồ đang đi đến. Nhìn thấy quận chúa, Tư Đồ tươi cười chào hỏi:
– Nhị quận chúa, người đang đi tìm ta sao?
– Tìm ngươi làm cái gì!? Lăng Hàn đâu?
Tư Đồ chẹp miệng chán nản, chớp chớp mắt nhìn quận chúa. Ngạn Nhi cau mày nhìn cậu sau đó đập nhẹ vào cái mũ cậu đang đội trên đầu:
– Nhìn ta làm gì? Ta hỏi Lăng Hàn đâu?
– Lăng thiếu quân đến đấu trường Tử rồi!
Ngạn Nhi lại rơi vào suy nghĩ. Chiều rồi còn đến đấu trường Tử làm gì nhỉ? Đấu trường Tử là nơi mà quân lính sinh sống và tập luyện, những vị quân chủ thỉnh cũng hay ra đó để thi đấu kiếm và cưỡi ngựa.
Ngạn Nhi quay sang nói với Tư Đồ:
– Ta và ngươi cũng đến đó đi!
Tư Đồ hơi bất ngờ, từ trước đến giờ Nhị quận chúa chưa từng muốn bước chân đến đó một lần, mà có muốn thì Vương chủ cũng không cho phép, vì đấu trường Tử là một nơi khá phức tạp, không cẩn thận thì có thể sẽ bị thương. Tư Đồ vội xua tay:
– Không được đâu quận chúa, người đến đó làm gì? Người biết đấu kiếm không? Biết đua ngựa không?
– Ây da, ta chỉ muốn xem một chút thôi, đứng xem thôi, ta không nghịch gì đâu!!
Ngạn Nhi vừa nói vừa cười. Đâu chỉ Đấu trường Tử, cô còn muốn nhân cơ hội đi tham quan hết cái Phủ Nguyệt Quốc này, để xem thế giới mà mình tạo ra đẹp đến mức nào.
Ngạn Nhi chớp chớp mắt, Tư Đồ thì vẫn rất chần chừ, không biết nên nói thế nào.
– Nhị quận chúa, người thích tham gia mấy việc đó từ lúc nào thế??
‐ Ai da ngươi không đi thì thôi, ta đi!!
Ngạn Nhi cảm thấy thật phiền phức, xách váy chạy đi trước. Cô chỉ muốn xem xem đấu trường Tử như thế nào thôi, sao phải lo cái gì!? Tue Đồ thấy quận chúa đi rồi thì cũng nhanh chóng chạy theo, vừa chạy vừa gọi: