Cảnh sát không ngờ việc Hàng Án cưỡng gian là sự thật, càng không ngờ đối tượng bị xâm phạm lại là Giang Nhan.
Nhưng Giang Nhan cũng không nói nhiều, cô giải thích nhẹ nhàng bằng hai ba câu bâng quơ.
Vụ án này phức tạp hơn các vụ án cưỡng gian khác, muốn kết tội cần có bằng chứng, người liên quan bị khởi tố, sau khi điều tra mới cân nhắc mức hình phạt.
Tưởng Lưu hỏi ý kiến của Giang Nhan, Giang Nhan trả lời không truy tố, tha thứ cho hàng động của Hàng Án ở bệnh viện tâm thần.
Suy cho cùng mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, Giang Nhan lựa chọn tha thứ nên sự việc này không được lập án.
Không phải cô không để tâm mà chỉ cảm thấy hiện tại chuyện này không phải vấn đề quan trọng nhất.
Sau khi rời Cục cảnh sát, Giang Nhan lái xe đến công viên ngồi một lúc, chập tối cô trở về nhà, gọi điện cho Diêu Chấn.
Diêu Chấn mỏi mệt nói: "Có chuyện gì sao?"
"Sáng mai mang giấy đăng ký kết hôn đến Cục dân chính làm thủ tục ly hôn, sau đó anh đến nhà thu dọn tất cả đồ đạc của anh.""
Diêu Chấn ngẩn ngơ: "Em nghĩ kỹ rồi sao?"
Giọng nói của hắn không nhẹ nhõm như tưởng tượng, ngược lại có chút bối rối.
"Kết thúc càng sớm càng tốt, tôi không muốn phải khó xử chính mình." Sau khi cúp điện thoại, Giang Nhan thở nhẹ một hơi.
Vào mùa thu, hoa trong công viên dần héo, lá rụng về cội, hoa dù đẹp đến đâu một ngày nào đó cũng sẽ héo úa, giống như mối tình thanh xuân của cô đã mục nát trong lòng đất, nên chôn vùi nó mãi mãi.
Chuyện xảy ra ở bệnh viện tâm thần khiến cô nhận ra sự nghiệp quan trọng hơn một cuộc hôn nhân rách nát nhiều, cô không còn tình cảm với Diêu Chấn nữa, kéo dài chỉ khiến cô thêm mệt mỏi, thà kết thúc sớm để cho bản thân thanh thản.
Vào ngày cô ly hôn với Diêu Chấn, Giang Nhan không ngờ mình sẽ bình tĩnh đến vậy, thậm chí có thể trò chuyện với Diêu Chấn như một người bạn. Khi lãnh chứng, cô cũng giống như bao cô gái khác, vui vẻ bước vào Cục dân chính, khi ly hôn, cô cũng mỉm cười bước ra.
Diêu Chấn không lái xe, hắn bắt xe tới nên Giang Nhan đưa hắn về trường học.
"Tiền lương trong thẻ lương vẫn chưa tiêu hết, ngày mai anh chuyển cho m."
"Không cần, tôi chướng mắt chút tiền đó của anh, anh cứ giữ mà dùng đi."
Diêu Chấn ngừng nói, ngồi lúng túng như lần đầu tiên họ đi ô tô cùng nhau, hồi đại học Giang Nhan đã lái một siêu xe, gia cảnh của hắn thì bình thường, ngồi trên xe như ngồi trên đóng lửa, không biết nên đặt tay chân ở đâu.
Hai người vốn là hai đường chân trời, vô tình giao nhau, cuối cùng vẫn là sẽ đường ai nấy đi.
Câu chuyện tình yêu của họ bắt đầu từ lúc Giang Nhan đưa hắn đi nhận chức, kết thúc cũng là Giang Nhan đưa hắn trở lại trường.
Hàng Án ngẩng đầu lên, vẻ mặt cứng đờ trong chốc lát, ngập ngừng chạy tới: "Chị..."
Miền Nam đã trở lạnh nên Giang Nhan khoác thêm áo ngoài vào, cậu vẫn mặc áo mỏng tay ngắn, môi trắng bệch vì lạnh, không ngừng run.
"Em đến tìm tôi sao?"
Hàng Án cụp mắt nhìn chân của mình.
"Em có chuyện gì sao?"
Hàng Án đáp lại "Dạ", ngay sau đó liền cúi người trịnh trọng xin lỗi cô: "Chị, em xin lỗi."
Giang Nhan mím môi, im lặng, thật sự mà nói thì bây giờ cô có khúc mắc phức tạp với Hàng Án, cô không muốn nhắc lại chuyện cũ với cậu vào lúc này.
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của em, từ nay về sau tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì." Cô nhìn chăm chú vào cằm cậu, có vẻ mấy ngày nay rồi cậu chưa cạo râu, "Sao em biết tôi sống ở đây?"
Nói xong cô cẩn thận nhìn xung quanh, cậu đến một mình.
"Em hỏi thầy Đan ạ." Tối trời nổi gió, Hàng An rụt cổ, môi run run, "Em xin lỗi đã làm phiền chị ạ."
"Sau này đừng tới tìm tôi nữa."
Hàng Án ngẩng đầu, lặp lại lần nữa: "Em xin lỗi."
Vành mắt cậu đỏ hoe, nhìn rất đáng thương.
"Em về đi."
Giang Nhan quay xe không chút do dự, sau khi dừng xe ở một một chung cư khác thì lập tức gọi điện Đan Khu để xác nhận
"Bác sĩ Giang, có chuyện gì sao?"
Sau khi Giang Nhan khỏi bệnh viện tâm thần, Đan Khu đại diện trường học gọi đến hỏi han một lần, những ngày này ông ấy vội đi trần an Triệu Cầm và Lý Giai Giai, vội đến sứt đầu mẻ trán.
"Thầy cho Hàng Án địa chỉ nhà tôi sao?
"Có chuyện đó, trưa nay em ấy gọi điện thoại cho tôi, nói có việc cần tìm cô." Ông ấy uyển chuyển nói, "Xin lỗi bác sĩ Giang, tôi đã cho người khác biết địa chỉ nhà cô mà không báo cô trước. Mấy ngày nay tôi bận quá nên hồ đò, Hàng Án tìm cô có việc gì sao?"
"Không có việc gì lớn."
Giang Nhan nhẹ nhõm thở ra sau khi xác định đúng là Đan Khu tiết lộ địa chỉ nhà cô, cô nhìn Hàng Án qua gương chiếu hậu, cậu đứng bên đường không chịu rời đi, nhìn cô xa dần không nhúc nhích, ánh mắt u sầu, giống như một chú chó bị bỏ rơi.