Sử Nhã cẩn thận vén lại chăn cho cục bột nhỏ đang nằm trong lòng mình, cũng nghiêng người che lại mấy ánh mắt tò mò đang không ngừng nhìn về phía mình. Hít sau một hơi, cô liếc mắt cho bọn họ mấy ánh nhìn cảnh cáo rồi lại cụp mắt nhìn xuống chỗ bụng mình.
Trong lòng cô đang có một bé gái ngủ say vô cùng ngoan ngoãn. Đứa bé đáng yêu chỉ tầm 2- 3 tuổi, mũm mĩm trắng hồng không giống như sống trong thời tận thế.
Đặc biệt, vẻ ngoài của đứa nhỏ này, thực sự rất giống Sử Nhã và Chung Khải. Cũng giống y hệt con trai lớn của cô khi còn bé, ngoại trừ cặp lông mày ra, những thứ còn lại có thể nói là như từ một khuôn đúc ra.
Lúc này, cô còn có thể nghe được những người khác đang âm thầm tám chuyện:
- Nhìn bé gái kia giống anh Khải nhà mình ghê, có khi nào...
Không đợi người kia nói xong, một người khác đã cắt ngang: - Nói cái gì thế, cô bé đó rõ ràng giống chị dâu hơn! Cái mũi, cái miệng, cái lông mày giống như tạc thế kia cơ mà!!
Lại có người tiếp lời:
- Chẳng lẽ... là do chị dâu sinh thật!
- Không phải chị dâu sinh thì có thể là ai nữa! Mọi người đều biết tình cảm giữa anh Khải và chị dâu vẫn luôn rất tốt mà! Hơn nữa, bây giờ đã là tận thế rồi, mấy ngày mang thai rồi sinh con cũng không phải không thể...
- Ừm, anh nói cũng đúng! Hôm trước, tôi còn nghe nói có một nam thợ săn mang thai sinh con nữa cơ...
- Cái gì?
- Không thể nào?!
- Anh nói đùa phải không??!
- Đùa cái gì mà đùa!! Chuyện này tôi cũng biết, hơn nữa còn là sinh đôi đấy....
- Thật sao!!
- Thật, để tôi kể cho mà nghe...
- ...
Sử Nhã nghe mấy người kia tám chuyện mà âm thầm thở dài, đều là rảnh rỗi quá rồi. Sau tận thế hoạt động giải trí của cpn người liền chẳng còn bao nhiêu, lại thêm mấy người này đều là ế thâm niên. Thành ra đều có chút bị bức thành bà tám hàng xóm rồi. Thế nhưng lúc này cô cũng rất rối rắm, bởi vì cô thật sự có thể cảm nhận được sự liên kết máu mủ với đứa trẻ này, như với hai người con trai cô dứt ruột đẻ ra, không khác nhau một chút nào.
Nếu không phải cô thật sự không hề có chút kí ức nào về đứa trẻ này, thì có khi cô đã tin bé gái này do cô sinh ra mất. Đó cũng là nguyên nhân chính khiến cô không bỏ được để những người khác chăm sóc con bé.
Nói về nơi cô và chồng mình tìm thấy bé gái này, đó chính là nơi đầu nguồn của đám sợi tinh thần lực mà cô cảm ứng được trong rừng. Mà thứ tạo ra đám sợi đó, là một con tằm biến dị to gần bằng cái xe con.
Nó khiến Sử Nhã nhớ tới một bộ phim huyền huyễn cô từng xem lúc nhỏ. Trong đó có một nơi nuôi tằm dệt vải rất kì lạ. Chủ nhân ở đó nuôi thiên tằm cho tiên nhân, thế nhưng chỉ chọn những cô gái trẻ đẹp còn trong trắng để nuôi tằm, hợp đồng 20 năm, sau đó sẽ cho những cô gái đó rất nhiều bạc làm tiền lương. Hơn nữa trong lúc làm việc, bọn họ sẽ không hề già đi, mà vẫn giữ được thanh xuân của mình. Bởi vậy, có rất nhiều cô gái chen nhau mà đến, muốn trở thành người nuôi thiên tằm.
Thế nhưng, sau khi kết thúc hợp đồng, lại không còn ai nhìn thấy bọn họ nữa. Hoá ra, thức ăn thật sự của thiên tằm không phải là lá dâu tằm. Thiên tằm sở dĩ có thể nhả ra tơ thần, là bởi vì bọn chúng ăn sức sống và tuổi thọ của những cô gái nuôi chúng.
Lúc còn nuôi chúng thì còn được sức mạnh của thiên tằm giữ lại vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp. Có điều chỉ cần rời đi chúng nó, những thiếu nữ kia liền biến thành bà lão 7-80 tuổi gần đất xa trời. Rồi sống vật vờ thêm chút nữa cũng thọ tẫn mà chết, kết thúc một cuộc đời bi thảm.
Con tằm biến dị mà Sử Nhã nhìn thấy, cũng có vẻ ngoài xinh đẹp lạ kì, màu sắc loá mắt mà ôn nhuận như ngọc thạch. Đáng tiếc, cũng giống như thiên tằm trong phim kia, thức ăn của nó là sự sống của con người và các sinh vật sống. Thế nhưng nó thích nhất vẫn là con người. Nhìn từ đám đồ ăn dự trữ đa số là con người là cũng đủ biết rồi. Những sinh vật bị nó mê hoặc tiến vào hang ổ của nó đều sẽ bị quấn vào trong kén, khi nào tằm biến dị đói thì sẽ bị kéo ra ăn luôn.
Thảo nào vợ chồng hai người tìm mãi không thấy con dị thú cấp cao nào, bởi vì chúng nó hoặc là trở thành đồ ăn cho tằm biển dị, hoặc là không chịu nổi bị làm phiền nên chạy đến chỗ khác ở rồi. Đến cuối, chỉ còn lại con tằm giỏi về mê hoặc sinh vật sống lại có cơ thể yếu đuối kia ở nơi này.
Con tằm kia là biến dị hệ tinh thần, vô cùng thông minh, chỉ mê hoặc những kẻ yếu hơn nó nhiều. Còn những kẻ mạnh hơn thì nó đều đi đường vòng hết.
Ngoài ra, chỉ cần đánh hơi được chút nguy hiểm là nó sẽ chạy trốn nay. Lại thêm nó biết đào đất, sống trong hang động, xung quanh được sương mù bao bọc, vậy nên dù cơ thể yếu nhớt ra mà nó vẫn sống rất tốt.