Xe vừa cập bệnh viện là cô đã chạy ngay vào trong, ánh mắt lo lắng lảo đảo khắp nơi.
- Mộc Mộc, ở đây.
Quy Quy đứng từ xa vẫy vẫy tay cô. Cô hớt hải chạy đến.
- Anh ấy sao rồi?
Cô nắm chặt tay Quy Quy, rối rít hỏi.
Cô bạn thân chỉ lắc đầu.
- Hết hi vọng rồi!
Cô chết lặng, đôi chân run run ngã xuống đất.
- Không thể nào, không thể nào...
Cô lắc đầu liên tục, nước mắt chầm chậm rơi, bàn tay bấu chặt vào nền nhà.
- Cậu hãy vào gặp thầy ấy lần cuối đi! Thầy rất nhớ cậu.
Quy Quy khẽ chạm tay cô, truyền hết sức mạnh cho Mộc Mộc, trái tim cô hiện giờ đang thắt chặt lại đến ngạt thở, cô dồn hết sức đứng dậy, cố bước từng bước tiến vào căn phòng, lồng ngực đập "thình thịch" dường như có thể nghe thấy.
...
Trần Dương nằm bất động trên giường, gương mặt xanh xao như không còn máu khiến trái tim cô siết lại đau đớn.
Gương mặt này mới hôm nào còn cười đùa với cô, còn nịnh cô trên lớp học cơ mà sao giờ lại thành ra thế này, từng giọt từng giọt nước mắt khẽ chạm đất, con cô thì phải làm sao, sao hắn có thể nhẫn tâm để một đứa trẻ không có cha được chứ.
- Anh Dương,... anh tỉnh dậy đi, em là Mộc Mộc đây, em sẽ không... bướng bỉnh nữa, sẽ không... đòi li dị nữa, sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh mà, anh... tỉnh lại đi. Cầu xin anh mà...hu hu..hu...Em...yêu anh...yêu rất nhiều...cho nên anh...đừng...hu...hu...hu...
Mộc Mộc kiệt sức quỳ xuống dưới sàn, bàn tay nắm chặt vào thành giường, nước mắt cứ thế rơi ngày một nhiều hơn. Trái tim này chả khác đã chết theo hắn rồi. Tại sao chứ? Cô nên làm gì bây giờ...?
- Anh nỡ để con chúng ta không có cha ư?
Cô ngập ngừng, giọng nói pha chút nước mắt bi ai. Con cô sẽ ra sao đây? Rồi mai này nó hỏi cha nó đâu...cô sẽ trả lời làm sao?
- Em có thai rồi sao?
- Đúng vậy, nó đã được...gần 1 tháng rồi... Hả...Cái gì?...
Cô sửng sốt ngấc đầu lên nhìn, hắn khỏe mạnh ngồi dậy cười hí hửng.
- Vậy là anh được làm cha rồi sao?
- Anh...chuyện này...là sao?
Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở đây cả, không phải hắn đã...
Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, mọi người xông vào, trong đó có mẹ chồng, Hải Ninh và Quy Quy... Mọi người đều cười rất tươi.
- Cái gì vậy? Chuyện này là sao!
Cô ngơ ngác đứng dậy, trong lòng vạn lần bối rối, chuyện này rốt cuộc là sao đây?
Hắn đứng dậy ôm cô vào lòng. Âu yếm nói.
- Tất cả chỉ là màn kịch để thử em thôi! Không ngờ lại khiến em buồn như vậy...anh xin lỗi.
...???
- Kịch...màn kịch sao?
Cô thét lớn, bàn tay chùi chùi nước mắt. Dần dần não cũng thông.
- Đúng vậy!
- Vậy cô Hải Ninh...còn chuyện phá sản...rồi tự tử...
Hắn mỉm cười.
- Hải Ninh là chị gái anh từ Mĩ mới về...còn phá sản với tự tử là giả...tất cả mọi chuyện đều là giả...chỉ để thử lòng em...xem em yêu anh đến dường nào!
Cô bất động, thì ra...thì ra...cô là con ngốc trong truyện này, thì ra họ đã thông đồng bí mật với nhau...mọi chuyện đều là màn kịch...một màn kịch...ha ha ha...thật vui mà... cô lại là nữ chính nữa chứ... Chuyện này thật buồn cười.
- Ha ha ha...
Cô bất giác cười lên, mọi người cũng cười theo, hắn còn gãi gãi đầu, cười mỉm.
- Thợ trang điểm này cũng tài thật, trang điểm cho anh cứ như người chết ấy. Mai mốt phải thưởng hậu hĩnh mới được.
- Ha ha ha...vui ghê...
Cô cười cười theo hắn, ánh mắt nổi lên tia tức giận.
- Chúng ta li hôn đi! Ngay lập tức, tôi đủ sức một mình nuôi con.
Cô tức giận dậm vào chân hắn một cái đau điếng đến thấu xương thấu túy, rồi bỏ ra ngoài, để lại hắn ngu ngơ đứng tại đó.