"Mụ điên độc ác này, rốt cuộc mày đã làm gì Gia Hân?"
Mẹ tôi nhìn chằm chằm vào bà ta, trong mắt như muốn lóe ra tia lửa.
"Nói tao hung ác, làm sao tàn ác bằng mẹ con chúng mày, tao Trang Nhã Lan cả đời thông minh sáng suốt, lại bị hai mẹ con âm hiểm xảo trá chúng mày lừa gạt dắt mũi xoay vòng"
"Chu Nguyệt Nga, mấy năm nay mày đối xử với con gái tao thế nào? Nếu không phải tao cho người về nông thôn điều tra, chỉ sợ là đời này tao không biết."
“Trong mười bảy năm qua nó phải chịu bao nhiêu trận đòn, bị thằng chồng mày đạp đá không biết bao nhiêu lần, mày còn không biết à?”
“Độc ác nhất là, mày rõ ràng đã nhận ra Triệu Gia Hân, biết nó đang sống trong nhung lụa ở nhà tao, muốn gì được nấy, nhưng mày vẫn không thương xót con gái tao chút nào, đối xử với nó còn tệ hơn cả súc vật, mày có còn là người không?"
"Tao vậy mà lại nuôi một con sói mắt trắng suốt mười bảy năm, chỉ cần nghĩ đến điều này tao đã muốn băm vằm chúng mày ra thành từng mảnh"
Chu Nguyệt Nga nghe những lời này, đắc ý cười nhạo.
"Vậy là mày biết rồi à, chậc chậc, có tiền thì sao, con gái ruột của mày không phải cũng ngây người ở nông thôn suốt chừng ấy năm à"
“Nói thật nhé, lúc Gia Hân 9 tuổi, hai vợ chồng tao và nó đã nhận nhau, những năm nay chúng tao đều sống nhờ tiền nó lấy được từ nhà mày đấy”
"Mà phải cảm ơn mày nhiều, trong khi con gái mày đang thu hoạch lúa mì ở nhà chúng tao, Gia Hân lại đang chơi piano ở nhà mày, trong lúc nó còn đang cho lợn ăn, Gia Hân nhà chúng tao thì đang học nhảy. Kể cả khi nó đang giặt quần áo ở sông băng trong thời tiết cắt da cắt thịt, thì Gia Hân bọn tao đang bận trượt tuyết ở nước ngoài, hahaha, tao muốn nói rằng con gái mày rõ là mệnh tiện!!!"
Chu Nguyệt Nga cười điên cuồng, có lẽ đã quên mất tình cảnh lúc này của Triệu Gia Hân.
Mẹ nắm chặt tay, ánh mắt ngày càng hung ác.
"Chắc con gái mày sắp hưởng thọ 17 tuổi rồi đấy, mà con gái tao thì nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!"
Cú đánh chí mạng này khiến Chu Nguyệt Nga đột nhiên im lặng và trở nên tức giận.
"Con đàn bà c.h.ế.t tiệt, Gia Hân nhà chúng tao nếu có mệnh hệ gì, tao tuyệt đối sẽ không buông tha mày, tao chắc chắn sẽ g.i.ế.t mày"
Mẹ tôi phớt lờ bà ta.
Đột nhiên có tiếng ô tô vang lên trong sân.
Lục Trạch Duẫn đã trở lại.
"Mẹ, Gia Hân trong điện thoại nói chuyện rất lạ, có chuyện gì vậy?"
Chu Nguyệt Nga tựa hồ nhìn thấy vị cứu tinh, hưng phấn kêu lên:
"Lục Trạch Duẫn, mau cứu Gia Hân đi, nhanh đưa nó đến bệnh viện."
Bên kia có vẻ bối rối.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Không có thời gian để nói đâu, Gia Hân hiện tại đang gặp nguy hiểm, phải lập tức đến bệnh viện."
Lục Trạch Duẫn đại khái đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vàng ngồi xổm xuống.
“Gia Hân, em nghe thấy anh nói gì không?”
Triệu Gia Hân vốn đã rất yếu, nhưng cô ta vẫn có thể nói được.
"Anh ơi... cứu em, đến bệnh viện…."
"Được rồi, chúng ta lập tức đi bệnh viện. Yên tâm, anh sẽ đưa em đến đó ngay."
@HảiĐườngNè
“Con không được phép đi.”
Một tiếng quát lớn vang lên trong phòng khách.
Lục Trạch Duẫn kinh ngạc nhìn mẹ mình.
"Mẹ, Gia Hân hiện tại đang gặp nguy hiểm, nếu không đưa nó đi bệnh viện thì muộn mất"
"Con có thể gọi 120 cho nó, nhưng không được đưa nó đến bệnh viện."
Lục Trạch Duẫn rất khó hiểu.
"Tại sao?"
“Không có lý do gì cả, đơn giản là mẹ không cho phép”
"Mẹ, mẹ hồ đồ rồi à? Đây là Gia Hân đó”
Ánh mắt mẹ sắc bén, mẹ gằn từng chữ:
"Lục Trạch Duẫn, mẹ rất tỉnh táo, mẹ nói lại lần nữa, hiện tại con có thể gọi 120, nhưng không thể đưa nó đến bệnh viện. Đây là mệnh lệnh của mẹ"
Đối phương tựa hồ cũng tức giận, trực tiếp ôm lấy Triệu Gia Hân lên.
"Được rồi, mẹ, chuyện này bây giờ con không rảnh nói với mẹ, đợi con đưa Gia Hân đi bệnh viện rồi nói sau"
“Lục Trạch Duẫn, nếu hôm nay anh bế nó ra khỏi cánh cửa này, đừng bao giờ gọi tôi là mẹ nữa.”
Nghe vậy, Lục Trạch Duẫn dừng lại.
Anh ta quay lại và kinh ngạc nhìn mẹ mình, như thể đang cố gắng phân biệt tính thật giả của câu nói này.
Nhưng hiển nhiên đối phương không hề nói đùa.
Chu Nguyệt Nga lo lắng.
"Sao lại dừng lại? Đi thôi. Nếu không đi thì sẽ quá muộn."
Triệu Gia Hân cũng nắm chặt lấy cánh tay anh ta, yếu ớt kêu lên: "Anh ơi, cứu em với."
Lục Trạch Duẫn do dự một chút, cuối cùng thở dài nói.
"Mẹ, con xin lỗi."
Anh ta vẫn ôm Triệu Gia Hân rồi rời đi.
Trong phòng khách trống trải chỉ còn lại tôi và mẹ.
"Mẹ."
Tôi không nhịn được mà gọi lớn.
Thực ra đứng ở lập trường của Lục Trạch Duẫn mà nói, lựa chọn đó là có thể lý giải.
Dù sao thì đó cũng là vấn đề sinh tử, lại là em gái cùng lớn lên với anh ta, rất khó để khoanh tay đứng nhìn.
Mẹ quay lại nhìn tôi, ánh mắt vẫn dịu dàng và kiên định như ngày nào.
"Không sao đâu, có Chi Chi ở đây với mẹ là tốt rồi"