Khí Thiếp Vương Gia

Chương 104: Huynh muội gặp lại



Hôm sau, Thiên Tình vẫn luôn lưu ý đến động tĩnh trong hoàng cung, nhưng vẫn trì trệ không có tin tức, cho đến khi ánh mặt trời bao trùm Mai Nguyệt điện, Thiên Tình cuối cùng cũng ngồi không yên nữa, Âu Dương Thanh Minh tiến cung từ đêm qua đến bây giờ còn chưa trở về, không biết hoàng huynh ra sao rồi, nàng đứng dậy, thật muốn đến hoàng cung tận mắt nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng sợ là ngay cả cửa hoàng cung còn chưa đi đến thì đã bị loạn côn đánh chết!

Sở Nghi Hiên cư nhiên đoạt đi thi thể của nàng, 1 vài ngày ở chung, không ngờ hắn đối với nàng lại thâm tình như thế, Thiên Tình tin rằng hắn thật sự thích mình, nếu không hắn như thế nào có thể chỉ vì để nhìn nàng 1 cái mà liều mạng với Âu Dương Thanh Minh? Như mình đối với Âu Dương Thanh Minh nhất kiến chung tình, đã biết rõ không có khả năng nhưng vẫn không kiềm chế được mà thích hắn, bị hắn hấp dẫn! đây là nghiệt duyên đi!

Đêm dài, Âu Dương Thanh Minh vẫn chưa trở về, Lạc Đình Nam phái người mang thức ăn đến, nhưng nàng và tiểu Đường vẫn không thấy đói bụng. Rốt cuộc là ai hạ độc, trong lòng Thiên Tình vẫn nghi hoặc. Vương phủ nơi nơi đều giấu diếm những mối đe dọa, làm cho người ta run sợ

Thiên Tình trong lòng bối rối không biết làm sao, nàng chung quy cảm thấy có cái gì đó phát sinh, lại cảm thấy cảm xúc của nàng có chút không khống chế được mà bộc phát, nàng phải tiến cung, đi gặp hoàng huynh, nàng phải nghĩ cách ngăn cản kiếp nạn này

Chỉ là, phải tiến cung như thế nào đây?

Qua 3 ngày, Lạc Đình Nam rốt cuộc đã cùng Tề Phi trở về, Thiên Tình bất chấp hắn vừa mời đường xa về, cũng không đề ý đến mối nghi ngờ trong lòng Bạch Mai Nhi, nói với Lạc Đình Nam “Lạc đại phu, hãy đi cùng ta 1 chút!”

Lạc Đình Nam trên đường đi đã biết có chuyện xảy ra, biết hết thảy cũng vì Thiên Tình mà phát sinh, gật gật đầu. Hai người tiến vào phóng, Bạch Mai Nhi ở phía sau trong mắt lóe lên 1 tia sáng, tựa hồ mang theo 1 loại hận ý

” Đình Nam, ta phải tiến cung! Ngươi giúp ta nghĩ cách!”

” Tiến cung?” Lạc Đình Nam kinh hãi

“Đúng vậy! Ta phải đi ngăn cản hoàng huynh, quyết định của hắn và vương gia sẽ hại chết rất nhiều người, hơn nữa Sở Nghi Hiên lại là ân nhân cứu mạng của ta, ta không muốn hắn bởi vì 1 khối tử thi của ta mà đánh mất vương vị, Đình Nam, giúp ta!” Trong mắt Thiên Tình hiện lên vẻ bối rối, sắc mặt nàng tái nhợt không chút huyết sắc, xem ra nàng đã thực sự mỏi mệt

“Mấy ngày nay nàng vì chuyện này mà không được ngủ ngon sao?” Lạc Đình Nam nói ra những lời quan tâm làm cho Thiên Tình thiếu chút nữa rơi lệ “Mặc kệ, ngươi giúp ta nghĩ cách, ta phải tiến cung!”

“Nàng cảm thấy hoàng thượng sẽ tin nàng sao?” Lạc Đình Nam hỏi “Vậy nàng có tưởng tượng đến hậu quả nếu hắn không tin hay không?”

“Hắn sẽ!” Thiên Tình kiên định “Nghị cách đưa ta đến hoàng cung đi, chỉ cần hoàng huynh nhìn thấy, hắn nhất định sẽ biết đó là ta!”

Trong tay Thiên Tình cầm 1 phong thư “Đây là bút tích của ta, bên trong có 1 thủ thi [bài thơ viết tay] và 1 bức họa của ta, hắn thấy được tự nhiên sẽ biết là ta!”

“Thư có thể phảng tạo [ý là có tác dụng ngược lại]! Bức họa lại càng có thể!” Lạc Đình Nam không biết vì sao mình lại không muốn để nàng tiến cung, bởi vì khi tiến cung, hắn có thể sẽ mất đi nàng!

“Hắn sẽ biết là ta! Nghĩ cách đưa vào đi, cầu ngươi, Đình Nam! Cho dù là vì thiên hạ thương sinh, chúng ta có thể thử xem, có thể chứ? Cầu ngươi!” Trong mắt Thiên Tình tràn đầy sự cầu xin

” Được” Lạc Đình Nam rốt cục không thể cự tuyệt, đáp ứng.

2 ngày kế tiếp, Thiên Tình đều đứng trước cửa đợi người

Hoàng cung.

Tiếu Vân Thiên tựa vào trên nhuyễn tháp, ánh mắt sâu kín chuyển hướng ra ngoài cửa sổ. Nhớ đến những năm tháng hắn với Thiên Tình ở bên nhau, trong lòng lại trở nên ảo não

” Bẩm Hoàng Thượng, lễ thân vương phủ đưa tới một cái mật thư, Hoàng Thượng muốn xem không?” Thái giám không dám định đoạt, bởi vì bên trong là bức họa công chúa.

” Không xem!”

” Nhưng là……”

Tiếu Vân Thiên hồ nghi, chuyển tầm mắt,” Nhưng là cái gì?”

” Trong đó có bức họa của công chúa!”

” Lấy đến! Mau lấy đến!” Tiếu Vân Thiên xốc lên áo ngủ bằng gấm, xuống giường, không thèm đi giày, trên bức họa kia ở mi tâm Thiên Tình có điểm 1 viên chu sa, đó là nàng mỗi lần vẻ đều tự mình điểm lên! Thật sự là nàng! Nàng chưa chết sao?

Tiếu Vân Thiên lưu luyến nhìn khuôn mặt trên bức họa, trong đôi mắt thâm sâu có ánh lửa thiểm diệu, Thiên Tình, muội thật sự không chết sao? Muội đang ở đâu? “Bức họa này do ai đưa tới?”

“Bẩm hoàng thượng, có người tới muốn gặp hoàng thượng!”

” Mau tuyên!” Tiếu Vân Thiên kêu to:” Thay quần áo!”

Thiên Tình nhận được truyền gọi, trong lòng tư vị hỗn loạn, tất cả đều phức tạp dây dưa với nhau, từng khoái hoạt và thống khổ lúc này này hóa thành gương mặt quen thuộc, hoàng huynh, ngươi có khỏe không?

Mai nguyệt điện.

Thiên tình rốt cục cũng được nghe tin, thiếu chút nữa vui quá mà phát khóc, Lạc Đình Nam tâm tư phức tạp nhìn nàng “Thật sự phải tiến cung sao?”

” Đúng vậy! Đình Nam, ngươi đưa ta đi đi!”

” Được”

Ngoài hoàng cung

Thiên Tình nhìn hoàng cung đại điện kim bích huy hoàng, trong lòng cảm khái sâu sắc, nửa năm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện

Thái giám đã cho truyền

“Ta vào đây!” giơ tay, Thiên Tình rất nhanh đi vào bên trong, thân ảnh nhỏ gầy không kịp nói 1 lời với hắn, trực tiếp chạy đi

Tầm mắt dõi theo thân ảnh dần dần xa, không biết vì sao, giờ khắc này Lạc Đình Nam biết vị công chúa hắn yêu thích đã thật sự đi xa, tựa hồ không thuộc về hắn

Tiếu Vân Thiên đứng trước cửa Kiêu Dương điện chờ người, trong lòng hắn bất an không yên, không biết kết quả sẽ thế nào, rốt cuộc là ai? Là Thiên Tình sao?

Kiêu Dương điện vẫn như trước khi nàng rời đi, được thái giảm dẫn đường, Thiên Tình đi về phía trước cửa điện. Chỗ cửa, đột nhiên nâng mắt nhìn thân ảnh cao lớn kia

Tiếu Vân Thiên không yên xoay người, nhìn thấy cô nương đôi mắt sáng trong đứng ở cửa điện, không phải Thiên Tình, hắn âm ngoan nheo mắt lại, ngữ khí lạnh lẽo “Ngươi giả mạo Thiên Tình?”

Thiên Tình cả kinh, hoàng huynh thật sự không nhận ra mình

Nàng chậm rãi quỳ xuống, thấp giọng nói “Tiểu nữ tử tham kiến Hoàng Thượng!”

” Ngươi là ai?” giọng Tiếu Vân Thiên vang lượng mà cường ngạnh, sát khí mơ hồ đã bộc phát ra, nháy mắt làm đóng băng bầu không khí dịu nhẹ “Ngươi cư nhiên dám giả mạo Thiên Tình! Thật to gan”