Khí Thiếp Vương Gia

Chương 159: Ngự Trù Vương Gia



Hắn muốn mạng của ai vốn rất đơn giản! 1 vương gia muốn giết người thì có gì khó, chỉ là hắn tự miệng nói ra, Thiên Tình cảm thấy đau lòng. Hắn thoạt nhìn ấm áp như mặt trời như thế

“Ngươi có biết không, thay vì làm 1 người không biết nghe lời thì chi bằng nghe ta nói?” Hắn nghiêng người tới gần nàng, chỉ cách khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khoảng nửa tấc, hơi thở nóng rực phả lên hai gò má nàng “Hoàng tẩu, lời ta nói với ngươi, ngươi phải đáp ứng a!”

Thiên Tình lùi ra sau, lại phát hiện đã đụng tới cửa, không còn đường lui

” Ân, nhìn gần, ngươi cũng coi như xinh đẹp, ngươi không miêu mi họa nhãn [trang điểm] sao?” Hắn trực tiếp nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lại phát ra tia ấm áp

Thiên Tình nhẹ nhàng đẩy hắn một chút,” Vương gia, ngươi đang làm gì? Khổ qua không ngọt [ta chẳng hiểu tại sao lại có câu này ==]”

“Ta thích ăn khổ qua đắng!” Sở Tường Thụy bá đạo nói

Hắn xáp lại gần “Ưm, trên người ngươi có hương vị của mẫu hậu ta, ưm, thực thanh tân!”

Nói xong còn cố gắng hít hai hơi thật sâu, động tác trẻ con của hắn làm Thiên Tình không đành lòng từ chối hắn, chỉ lắp bắp nói “Vương gia, ngươi?”

Sở Tường Thụy nhướn mày, cao ngạo người “Sao ngươi không bị dọa?”

“Dọa cái gì?” Thiên Tình lại nhíu mi.

” Ta muốn cho ngươi sống bằng chết mà ngươi cũng không sợ sao?” Sở Tường Thụy thật sự bị hù dọa

” Bởi vì ngươi một chút cũng không đáng sợ a!” Thiên Tình cười cười.

” Ta không đáng sợ?” Tựa hồ như bị vũ nhục, Sở Tường Thụy chỉ vào mũi mình, hỏi

” Thật vậy sao? Ta thật sự một chút cũng không đáng sỡ sao? Ngươi thật sự không sợ hãi sao?”

Thiên Tình lắc đầu.” Thật sự một chút đều không sợ!”

“Nhưng vì sao bọn hắn đều sợ ta?” Sở Tường Thụy hỏi rất vô tội

” Ai sợ ngươi?” Thiên Tình khó hiểu hỏi.” Có rất nhiều người sợ ngươi sao?”

Nghe vậy, Sở Tường Thụy thâm trầm nhìn Thiên Tình, giữ vẻ trầm mặc, chỉ là trên khuôn mặt lạnh lùng kia xuất hiện tia dao động rất nhỏ, cảm giác khác thường hiện lện trong lòng, nhưng trong nháy mắt đã bị đè nén xuống. Sở Tường Thụy đột nhiên đổi chủ đề “Hoàng tẩu, ta mang ngươi đi ăn, được không?”

“Vương gia, ta không phải là hoàng tẩu của ngươi, ngươi đừng gọi như vậy!” Thiên

Tình lắc đầu “Ta không đói!”

“Nhưng mà ta đói!” Sở Tường Thụy nói như lẽ đương nhiên “Ngươi đi theo ta đi!”

” Đi nơi nào?”

” Ngự thiện phòng a, đồ ăn mình tự làm là tốt nhất là nên tự mình nấu!” Sở Tường Thụy nói xong liền lao sang, nắm lấy tay Thiên Tình “ Đi thôi, hoàng tẩu, chúng ta đi ăn!”

Thiên Tình bị hắn lôi kéo, tránh không khoát, đành đi theo đến ngự thiện phòng. Các ngự trù nhìn thấy Thụy vương gia dắt 1 nữ tử tuyệt lệ đi đến, đều sôi nổi hành lễ

Sở Tường Thụy lại nói:” Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta cùng hoàng tẩu ở trong này tự nấu cơm ăn, không được quấy rầy bọn ta!”

” Vương gia?”

” Ân? Ngươi muốn kháng lệnh?” Sở Tường Thụy nhíu mày, bộ dáng hung hăng “Được rồi! Mấy nô tài cũng ra ngoài đi!”

Thiên Tình thấy kỳ lạ “Vương gia, bọn họ đều rất sợ ngươi?”

“Đúng vậy, chỉ có hoàng tẩu là không sợ ta!” Sở Tường Thụy đắc cười, trong mắt cũng chứa ý cười “Ta dắt ngươi đến là muốn nấu cơm cho ngươi hắn, ngươi có muốn thử nấu cơm không?”

” Ta?” Thiên Tình ngẩn ra, nàng cho tới bây giờ chưa từng đến thiện phòng, ngũ cốc căn bản cũng chẳng phân biệt được, thời gian của nàng đều là cầm kỳ thi họa, đối với thiện phòng, 1 chút cũng không biết “Ta không!”

Lời vừa nói ra thì bị Sở Tường Thụy khoa trương cười to “Ngươi thật ngốc!”

” Đúng vậy, ta thật sự rất ngốc!” Thiên Tình gật đầu “Ngươi sẽ nấu cơm sao?”

” Đương nhiên!” Sở Tường Thụy xắn tay áo hến, bắt đầu lựa chọn nguyên liệu trong ngự thiện phòng “Nói đi, ngươi thích ăn cái gì, ta nấu cho ngươi ăn!”

Thiên Tình suy nghĩ, nhìn thấy nguyên liệu đã được phân loại tỉ mỉ, chỉ cần chọn đại là được. Nhưng hắn cứ lựa tới lựa lui, thật khó hiểu “Ta thích yên đao ngư, huân kê bạch đỗ, tiêm nhân, vây cá quế hoa, vây cá chưng, phù dung yến, lựu yêu hoa nhân, quái hải tham, ngươi làm được không?” [ta thể là cái mớ đồ ăn này làm ta bấn loạn rồi ==]

“Ngươi đừng coi thường ta, ta đương nhiên làm được” Sở Tường Thụy chau mi, tà nghễ [tà mị + ngạo nghễ] nhìn nàng “Nhìn không ra ngươi ăn nhiều như vậy! Ngươi chờ xem, nửa canh giờ sau là ta nấu xong!”

Thiên Tình trợn to mắt “Ngươi là vương gia, như thế nào có thể?”

” Ai nói hoàng tử thì không biết nấu cơm? Ta cứ thích nấu cơm đấy!” Sở Tường Thụy đều đã chuẩn bị xong nguyên liệu các món ăn Thiên tình nói, đã bắt đầu nhóm lửa, Thiên Tình đứng bên cạnh quan sát

Nhìn thấy hắn đổ thức ăn vào, sau đó chế biến rất nhanh, 1 món đã hoàn thành, Sở Tường Thụy quay đầu lại nhìn Thiên Tình đang trợn mắt há mồm, cười lên “Thế nào, muốn nếm thử không?”

Nàng bóc 1 miếng thức ăn cho vào miệng, đúng là mĩ vị dị thường, hai mắt Thiên Tình sáng lên, miệng nở nụ cười như hoa “Thật ngon!”

“Đương nhiên, ta luôn nấu ngon hơn ngự trù!” Sở Tường Thụy bắt đầu làm món thứ hai

“Ta có thể ăn trước không?” Thiên Tình bưng đĩa thức ăn ngồi bên cái bàn trong ngự thiện phòng “Ngon thật, kỹ thuật nấu nướng của ngươi thật lợi hại!”

Từ ngữ tán thưởng khoa trương làm cho nụ cười của Sở Tường Thụy có chút ngượng ngùng “Đương nhiên rồi, mẫu hậu nói tay nghề nấu nương của ta là đệ nhất thiên hạ!”

Mẫu thân khen ngợi hài tử của mình là lẽ đương nhiên, bởi vì trong mắt mẫu thiên, hài tử của mình là lợi hại nhất, nhưng tay nghề nấu nương của Sở Tường Thụy cũng phải nói là đệ nhất thiên hạ

Khi Sở Nghi Hiên hoàn thành tấu chương trở về nhưng không nhìn thấy Thiên Tình, lập tức bối rối “Ngươi đâu?”

“Bẩm Hoàng Thượng,Tthụy Vương gia đến mang người đi rồi!” Thị nữ lập tức quỳ xuống nói.

” Hắn mang đi? Mang đi nơi nào? Ai cho các ngươi để hắn mang người đi?” Sở Nghi Hiên kinh hãi, sắc mặt cũng hóa trắng bệch

“Bẩm Hoàng Thượng! Thụy Vương gia mang cô nương đến ngự thiện phòng, chúng nô tỳ không dám đi theo!”

” Cái gì? Đi ngự thiện phòng?” sắc mặt Sở Nghi Hiên dần dần bình thường trở lại “Hắn thích Thảo nhi có phải không?”