Khí Thiếp Vương Gia

Chương 169: Đêm Nay Không Đi



” Phải không? Ta đây về sau không tức giận với nàng nữa!” Sở Nghi Hiên buông nàng ra, tuy không đành lòng buông tha cảm giác mềm mại trong vòng tay, nhưng vẫn tôn trọng nàng, hắn phải làm nàng thật lòng chấp nhận mình

” A a! Công tử, ngươi biết thích khách hôm nay là ai chứ?” Thiên Tình hỏi rất hàm súc

Ánh mắt thâm sâu của Sở Nghi Hiên lóe lên “Chuyện này cần phải điều tra!”

Thiên Tình trong long khó hiểu “Thích khách này là nhằm vào ta mà đến, công tử, ta vẫn không rõ, ngươi làm sao mà biết được tin ta trọng sinh?”

Nàng vẫn luôn bị độc dược hành hạ, cho nên chưa từng nghĩ đến, hôm nay gặp thích kích, trong lòng nàng nhân tiện nghĩ đến việc này. Chuyện nàng trọng sinh là việc không tưởng mà Sở Nghi Hiên 1 chút cũng không hoài nghi, trực tiếp bắt nàng về, hơn nữa còn khẳng định nàng là Thảo nhi , chuyện này làm cho lòng nàng có chút kỳ quái. Cũng đoán nhất định có người nói cho hắn bí mật này, nhưng là ai?

Bị nàng nhắc tới, Sở Nghi Hiên cũng có chút kỳ quái “Ngày ấy nhận được 1 mật báo đến từ Đại Sở, cũng không nghĩ nhiều, liền đem nàng về, mật báo kia đến từ biên giới giữa Nguyệt quốc và Đại Sở, ta sẽ sai người đi điều tra!”

” Có người mật báo?” Thiên Tình ngẩn ra.” Cư nhiên thật sự có người mật báo?”

“Nếu không, ta như thế nào có thể biết? Bất quá cho dù như thế nào, ta cảm thấy ta vẫn nên cảm tạ tin mật báo kia!” Nếu không có mật báo đó, hắn như thế nào có thể tái kiến Thảo nhi đây?

“Mật báo trực tiếp đưa cho Nguyệt quốc đế vương, ta thật không hiểu chính mình nên cảm thấy vinh hạnh hay hổ thẹn, ta cuối củng cảm thấy có 1 người ở phía sau thao túng tất cả chuyện này, trước là ở vương phủ, ta trúng ‘kim cương độc’, 1 nữ nhân bảo ta giết Lạc Đình Nam, mà Lạc Đình Nam lại là thân sinh ca ca đã thất lạc nhiều năm của ta. Sau đó ở quân doanh lại bị thích khách đuổi giết, sau đó ngươi nhận được mật báo ta trọng sinh, hôm nay lại bị thích khách ám sát ở hoàng cung, ta thật sự cảm thấy mờ mịt, ta chỉ là 1 nữ tử bình thường, bị nhiều người đuổi giết như vậy, công tử, ngươi nói ta có nên cảm thấy vinh hạnh không đây?”

“Thảo nhi, nàng cũng không phải là nữ tử bình thường, nàng ở trong lòng ta là độc nhất vô nhị, thế giới này điên cuồng vì nàng cũng là bình thường, bởi vì ta cũng là 1 trong đám người điên cuông đó” Sở Nghi Hiên cười “Nàng nói 1 nữ nhân hạ ‘kim cương độc’ lên nàng?”

” Ân!” Thiên Tình gật đầu.” Đúng vậy!”

” Ở trong vương phủ của Âu Dương Thanh Minh?”

” Đúng vậy!”

“Nhất định là có lien quan đến nữ nhân trong vương phủ của hắn, nàng không thấy diện mạo của ả kia sao?”

“Nàng ta che mặt, hạ độc ta, bảo ta giết Lạc Đình Nam!”

“Lạc Đình Nam là thân sinh ca ca của nàng?”

” Ân!” Thiên Tình nghĩ đến thân thế, cũng trở nên trầm mặc “Âu Dương Thanh Minh hiện giờ đăng cơ, công tử không cảm thấy kỳ quái sao?”

” Kỳ quái cái gì?” Sở Nghi Hiên sửng sốt.

” Hắn họ Âu Dương, nếu là đăng cơ hẳn là xem như mưu loạn!”

“Thêm tin báo nói hắn là tư sinh đệ đệ của Tiếu Vân Thiên, Hiền vương rời núi tự mình công bố thân phận!”

“Hoàng hậu Tả Tâm Lam thì sao? Có nhắc tới nàng không?”

” Không có!” ánh mắt Sở Nghi Hiên lưu chuyển “Thảo Nhi, nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sóm 1 chút đi, có gì mai nói sau!”

Trong lòng Thiên Tình chấn động, lời nói của Sở Nghi Hiên rõ ràng có ý trốn tránh, không biết có chuyện gì muốn gạt nàng, nàng biết mình cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải gật đầu.” Được rồi!”

Nghĩ đến mình đi đến đâu cũng không được sống an ổn, cả đời này tựa hồ vận mệnh luôn như vậy, không khỏi nở nụ cười thê lương, bong dáng tiêm gầy tựa hồ có chút tịch mịch và bi thồng, lại 1 lần nữa trong nụ cười của nàng xuất hiện vẻ bi ai đến tận cốt, Sở Nghi Hiên mím môi, vẫn xoay người, đi ra ngoài cửa

Trong điện thật im lặng, cung nữ cũng không nói chuyện, Thiên Tình lẳng lặng đứng ở 1 bên, nhìn địa phương xa lạ mà thất thần, hiện tại Âu Dương Thanh Minh hẳn đang hạnh phúc bên Bạch Mai Nhi, bọn họ mới là vợ chồng cử án tề mi, những lời thề này đó càng lúc càng mờ nhạt

Có lẽ chính mình đã hi vọng quá nhiều! Nàng có thể tha thứ cho hắn sau khi bị hắn tổn thương, nhưng không thể nào sau khi bị phản bội mà còn tha thứ cho hắn. Trong lòng hắn chỉ có 1 nữ nhân, lúc này đây chỉ sợ suy nghĩ thật sự trong lòng hắn, dù sao Bạch Mai Nhi cũng đã theo hắn nhiều năm

Trong mắt mông lung ánh lệ, Thiên Tình thê sở [thê lương + khổ sỡ] cười, nhìn thấy nước mắt tí tách rơi lên quần áo, nàng đã không còn là Thiên Tình lúc trước, nàng và hắn thật sự đã đi đến đường cùng, lại 1 lần trọng sinh, làm cho lòng nàng ngạn vàn cảm khái. Nàng thực hoài nghi, nhưng nàng biết Sở Nghi Hiên sẽ không lừa gạt mình. Bất luận thế nào, nàng cũng không thể trở về được nữa. Bởi vì Đình Nam ca ca nhất định sẽ xem Âu Dương Thanh Minh là kẻ thù. Không còn là biểu huynh đệ, cũng không còn là bằng hữu, từ nay về sau hình đồng mạch lộ [đoạn tuyệt]

1 đời 1 đôi! A a! Hết thảy đều chỉ là giấc mộng mà thôi! Cần gì phải cưỡng cầu?

Sở Nghi Hiên đi ra ngoài cửa điện cũng chưa hoàn toàn rời đi, hắn quay đầu lại, nhìn thấy 2 vai Thiên Tình run run, nàng đang khóc? Sở Nghi Hiên thu hồi ánh mắt, bước nhanh tới, nghe thấy thanh âm phía sau, Thiên Tình nhanh chóng lau đi nước mắt, rất nhanh xoay người, nhìn Sở Nghi Hiên đang đi tới, gọi 1 tiếng “Công tử, sao ngươi trở lại?”

“Sao mà khóc?” Ngón tay thon dài vươn ra, Sở Nghi Hiên lau đi nước mắt trên mặt nàng, nàng thật sự đang khóc?

Kinh ngạc sửng sốt, kinh ngạc vì hành động của Sở nghi Hiên, Thiên Tình ổn định tâm tư, nở nụ cười lắc lắc đầu,” Không có gì, mắt có hơi ngứa, chắc là bụi bay vào, 1 chút là khỏi!”

” Nơi này có gió sao?” Giọng nói mang theo ý cười của Sở Nghi Hiên truyền lại, nâng bàn tay mềm mại của Thiên Tình lên, vẻ mặt tiếc hận nói “Quả thực ngay cả nói dối cũng không biết, đây mới là Thảo nhi của ta!”

Nhìn thấy khuôn mặt cương quyết của Sở Nghi Hiên, Thiên Tình rối rắm “Ta không sao đâu, công tử, ngươi đi nghỉ ngơi đi, mệt mỏi một ngày rồi!”

“Ta quên đồ, chuẩn bị trở về lấy!” Sở Nghi Hiên nhướn mi, tựa tiếu phi tiếu nhìn Thiên Tình, bây giờ tâm tình của hắn đã tốt hơn nhiều, bởi vì Thảo Nhi sẽ không rời khỏi hắn

” Cái gì vậy?” Thiên Tình khó hiểu mở to mắt, nhìn ánh mắt sâu như nước của hắn

Vầng sáng mông lung của dạ minh châu chiếu lên mặt nàng, làm cho nàng xinh đẹp mê ly mà say lòng người, hắn không kiềm chế được mà cúi người xuống, đôi môi mang theo hương vị ngọt ngào kia như đang theo mê hoặc đến cực hạn, dẫn dụ hắn. Sở Nghi Hiên cúi đầu, đặt lên môi Thiên Tình 1 nụ hôn, nụ hôn nhẹ như long vũ, rất nhanh liền ly khai, nhanh đến mức làm cho Thiên Tình không kịp trốn tránh, “Công tử!”

“Được rồi! Đêm nay ta không đi!”