Bởi vì trên đường gặp sơn tặc nên bị trễ giờ, cho nên đến tối cũng không kịp đến thôn xóm để tá túc, 1 hàng người ngựa đành nghỉ ở ven rừng“Công tử! Ngươi trở về đi!” Thiên Tình nghiêm trang nói với Sở Nghi HiênHắn vì mình mà bị thương, vì mình mà đi 1 quãng đường dài như vậy, ân tình này nàng đều ghi tạc trong lòng, chỉ là, nàng lại không thể cho hắn 1 tương lai. Tương lai của chính mình nàng cũng không biết ở nơi nào! Nàng muốn rời đi! Muốn rời đi! Thậm chí từ đáy lòng nàng còn 1 tia ảo tưởng muốn tận mắt nhìn xem có phải Âu Dương Thanh Minh đã thật sự làm hoàng đế hay không! Nàng biết mình đang vọng tưởng, chỉ là, không phải nhân sinh có rất nhiều lúc cũng nên vọng tưởng sao?Sở Nghi Hiên cũng không quản Thiên Tình nói gì, chỉ nói “Đêm nay phải ngủ ven đường, Thảo nhi, nàng chịu ủy khuất 1 chút, ngủ trên xe ngựa đi!”“Ngủ ở đâu cũng không sao! Có thể ngủ trên xe ngựa, ta đã rất thỏa mãn! Cảm ơn công tử!” Không nở nụ cười, liếc mắt nhìn Sở Nghi Hiên 1 cái, cũng cảm nhận thấy 1 mạt sắc bén từ trong mắt hắn” Công tử!” Thiên Tình lại nói “Công tử, ngươi trở về đi, ta phải rời khỏi nơi này, tiễn quân ngàn dặm cũng phải từ biệt, công tử tính tiễn ta vể tới tận Đại Sở sao?”Sở Nghi Hiên co tay thành nắm đấm, đặt trên đùi. Cụp mắt, ánh mắt mờ mịt “Vẫn tiễn thêm 1 đoạn đi! Tiễn thêm 1 đoạn nữa, ta sẽ trở về!”Thiên Tình lắc đầu “Công tử, ngươi đang là bức ta! Nếu công tử kiên quyết muốn tiễn tiếp, vậy hôm nay Thảo Nhi liền xuống xe, tự đi 1 mình!”Nói xong, Thiên Tình đã đi xuống xe ngựa. Ánh mắt nhìn phía xa xa, tìm kiếm thân ảnh của Nghiêm Dịch. Trong bóng đêm, tựa hồ cảm nhận được cái nhìn của Thiên Tình, Nghiêm Dịch bỗng nhiên xoay người đi tới bên xe ngựa“Nghiêm Dịch!”” Cô nương!” Nghiêm Dịch đi tới.” Cô không sao chứ?”Thiên Tình gật đầu “Ta không sao, Nghiêm Dịch, ta quyết định, chúng ta đi 1 mình đi! Ta cũng muốn tiếp tục làm phiền Sở công tử!”Sở Nghi Hiên thần sắc biến đổi, cũng từ bước ra khỏi xe ngựa, vết thương của đầu vai đau đớn, hắn cũng không để ý, đi đến bên cạnh Thiên Tình, sắc mặt thâm trầm “Thảo nhi, ta rời đi, nàng không cần như vậy! Ta rời đi! Nàng mau lên xe ngựa, nàng đi 1 mình rất nguy hiểm, ta lo lắng, ta biết nàng còn thích Âu Dương Thanh Minh, ta sẽ không ép buộc nàng! Được rồi! Ta đi!”Thiên Tình đột nhiên nhìn thấy biểu tình thống khổ của hắn, trong lòng thở dài, có chút không đành lòng, nhưng nàng biết mình không có cách nào yêu thương hắn, ít nhất hiện tại là khôngNghiêm Dịch nhìn ra vấn đề giữa bọn họ, nhìn ra tình ý của Sở Nghi Hiên đối với nàng, nói với Sở Nghi Hiên “Công tử, ngài đi trước đi, ta có chuyện muốn nói với cô nương!”Hắn kéo Thiên Tình đến 1 bên, nhỏ giọng nói “Cô nương, tặc nhân chúng ta gặp hôm nay là nhằm vào cô mà đến, ta biết cô muốn đi xác định xem Lạc thiếu gia có còn sống không, muốn đi xem có phải Vương gia thật sự đã làm hoàng đế hay không, những gì Nghiêm Dịch nói với cô đều là sự thật, Vương gia đã đăng cơ rồi! Cô có trở về thì thay đổi được gì đây? Vương gia đã không còn là Vương gia ngày xưa, vị Sở công tử này tốt với cô nương như vậy, là đế vương của Nguyệt quốc mà còn mạo hiểm tính mạng để cứu cô! Cô nương, nghe ta nói, cô vẫn nên ở lại bên cạnh hắn đi! Hắn có thể cho cô hạnh phúc, hắn là người hiếm hoi trên thế giới này biết quý trọng cô nương! Về phần Vương gia, Nghiêm Dịch thật sự rất thương tâm, hắn vốn không phải là người như vậy! nhưng hắn đã thay đổi rồi, cho dù cô có trở về, thì cũng chỉ được làm 1 phi tử mà thôi, không thể có được toàn bộ tình yêu của Vương gia! Hà tất phải làm vậy?”“Nghiêm Dịch?” Thiên Tình ngây ngẩn” Cô nương, cô đừng trách ta, lòng ta rất ngay thẳng, chỉ nói cái mình nhìn thấy, ta cảm thấy cô tốt nhất vẫn nên ở lại nơi này, nếu chúng ta trên đường trở về lại gặp phải tặc nhân thì làm sao bây giờ? Với võ công của ta cũng chỉ có thể tự vệ ình, chỉ sợ không thể đảm bảo an toàn cho cô nương, nếu cô rời khỏi vị công tử này, sợ rằng chỉ có 1 con đường chết!”Thiên Tinh biết hắn nói rất có lý “Chỉ là, chỉ là, ta ở lại cũng không thể cho Sở công tử 1 tương lai, chẳng phải là lợi dụng hắn sao? Không có cảm tình, chẳng phải là đang lợi dụng Sở công tử?”” Cô nương! Không phải bây giờ cô đang lợi dụng Sở công tử sao? Tình yêu là gì? Vương gia ở trong quân doanh đối xử với cô tốt biết bao, không phải khi nhìn thấy Bạch Mai Nhi thì liền thay đổi sao?” Nghiêm Dịch hỏi lại “Cô thấy Sở công tử vì cô mà bị thương, vì cô mà gác bỏ chính sự trong triều, có thể thấy hắn trả giá vì cô rất nhiều. Vương gia tuy sau này đối xử với cô rất tốt, nhưng Vương gia đã nhập ma rồi, hắn có nhiều thê thiếp như vậy, đối với cô là không công bằng! Ta chỉ muốn tốt cho cô, hy vọng cô hạnh phúc! Đêm ta và Lạc thiếu gia bị đuổi giết, Vương gia và Bạch Mai Nhi còn thân mật với nhau, hắn hiện tại đã hoàn bị Bạch Mai Nhi mê hoặc rồi! Sao còn có thể nhớ đến cô? Cô hà tất phải vì 1 người không xứng đáng mà ủy khuất chính mình?”Thiên Tình chua xót cười, trước kia không rõ, hôm nay cuối cùng nàng đã hiểu được ‘mãi mãi là bao xa’? Bất quá chỉ là trong nháy mắt! Lời thề này thật sự đã được thời gian kiểm nghiệm, nàng biết Sở Nghi Hiên là người đáng giá để phó thác cả đời, chỉ là trong lòng nàng thật sự rất khó đem toàn bộ tâm tình giao cho Sở Nghi Hiên. Tình yêu là 1 thứ thật khó nói, 1 loại hơi thở, không thể không hấp dẫn lẫn nhau!Yêu, hận, khoái hoạt, bi thương, nhớ nhung, quên lạng đều trôi qua theo lời gian, có như vậy trôi qua” Cô nương! Cô đừng ngốc nữa! Trở về với hắn đi! Ta đi tìm Lạc thiếu gia, tìm được rồi sẽ dẫn hắn đến gặp cô! Ta nghĩ đây cũng là kết cục mà Lạc thiếu gia muốn nhìn thấy!”” A! Ta thật sự là đứa ngốc, ngốc nhất trên đời này!” Thiên Tình tự giễu “Chỉ là, ta không thể khống chế được!”“Vậy nghe theo Nghiêm Dịch đi! Trở về cùng vị công tử này! Sẽ không phải hối hận đâu!” Nghiêm Dịch nói.Trong lòng Thiên Tình cũng hỏi lại chính mình vì sao không nghe lời khuyên của Nghiêm Dịch? Hắn cũng thật lòng khuyên nàng trở về với Sở Nghi Hiên, chỉ là nàng 1 chữ cũng không nghe lọt, trong lòng còn nghĩ mắt thấy mới đáng tinCó lẽ tận mắt nhìn thấy, sự thật sẽ chứng minh, nàng thua rồi, thua 1 trận lớn! Khi đó, nàng có còn dũng khí để đối mặt không?Thời gian không đến một tháng, Âu Dương Thanh Minh đã đăng cơ làm hoàng đế, Bạch Mai Nhi là hoàng hậu, nàng còn khát vọng cái gì?