Thiên Tình kinh ngạc, lắc đầu nhìn nàng. Nếu không yêu thì sẽ không thống khổ như vậy
“Nhưng nếu yêu thì sao tỷ tỷ lại để ý đến kết quả? Tỷ tin rằng hắn thật sự đã thay lòng sao? Cũng là tỷ không tin hắn, hoặc là nói tình cảm tỷ dành cho hắn cũng là vì tính ích kỷ. Tỷ yêu hắn hay là yêu ngôi vị hoàng hậu kia?”
“Ta…” Thiên Tình chua xót cười “Rốt cuộc mình yêu cái gì ở Âu Dương Thanh Minh? Hắn đã sớm có tam thê tứ thiếp, nàng chỉ là 1 trong số đó mà thôi, lần này hắn đăng cơ, lập Bạch Mai Nhi làm hoàng hậu cũng là bình thường, nàng ta vốn là 1 trong số những phu nhân của hắn! Rốt cuộc thì nàng để ý cái gì? Chẳng lẽ là lời Đình Nam ca ca nói khi còn sống “1 đời 1 đôi”? Nàng muốn cùng Âu Dương Thanh Minh “1 đời 1 đôi”? Chỉ là, Sở Nghi Hiên cho mình lời hứa hẹn đó, cảm giác mình đối với hắn không phải là tình yêu, loại cảm giác đáng sợ này nói trắng ra là mình quả thật quá thiếu quyết đoán!”
“Tỷ tỷ! Tỷ bây giờ rất là không đúng, ta không muốn chỉ trích tỷ, nhưng ta cảm thấy tỷ quá mơ hồ rồi, nếu tỷ không thương vị hoàng đế này thì cứ trực tiếp nói với hắn, đừng dây dưa không rõ như vậy, tỷ như vậy rất khổ sở. Nếu tỷ thích hắn thì cứ trực tiếp ở bên hắn, ta thấy tỷ cứ trốn tránh hắn cũng không phải là cách!”
“Nhiễm Nhi nói không sai, quả thật ta cũng quá ích kỷ, ta cứ do dự không quyết, là ta cho Sở công tử hi vọng, mà lại không thể chết tâm với Âu Dương Thanh Minh, có lẽ ta nên quyết tâm cắt đứt, nhưng ta hình như khó có thể làm được!”
“Tỷ muốn làm nữ nhân duy nhất của Âu Dương Thanh Minh? Tần Nhiễm Nhi thở dài! Chỉ nghe nói nam tử cổ đại đều tam thê tứ thiếp, bây giờ xem ra vẫn 1 vợ 1 chồng là tốt nhất. Nếu tỷ vẫn không thể quên được hắn thì ta đề nghị tỷ đi làm phi tử của hắn đi, còn nếu tỷ có thể quên, vậy thì hảo hảo cùng hoàng đế ca ca đẹp trai này ở cùng 1 chỗ, nhưng ai có thể chắc chắn vài năm sau dung nhan của tỷ sẽ không thay đổi, hắn sẽ không thích 1 nữ nhân khác? Nam nhân luôn thích có mới nới cũ. Cho nên tỷ nên thừa diệp vài năm thanh xuân mà hảo hảo yêu đương, hưởng thụ, để đến tuổi già nghĩ lại lúc trẻ chưa kịp làm gì, chẳng phải là quá vô nghĩa rồi sao?”
“Nhiễm Nhi! Muội có người yêu sao?” Thiên Tình kinh ngạc hỏi
Tần Nhiễm Nhi lắc đầu “Không có, ta cũng muốn yêu, nhưng đáng tiếc, không có đối tượng!” Tẩn Nhiễm Nhi đã rất muốn bàn chuyện yêu đương lắm rồi
“Vậy sao muội lại lý giải đầy am hiểu như vậy?”
“Xem TV! Nơi nơi đều có!”
“TV?”
“Hắc hắc! có nói tỷ cũng không hiểu đâu, nơi này dễ nhìn như vậy nhưng đáng tiếc lại không có điện. Cho nên ta muốn đi ra ngoài chơi rồi! Tần Nhiễm Nhi lại cười hắc hắc “Tỷ tỷ, nếu ta có thể tìm được nam tử giống hoàng đế ca ca, thì có phải ta sẽ không phải đi kiếm tiền nữa? Cũng không phải đi ăn trộm? Cả đời đều vinh hoa phú quý!”
Tuy ý tưởng này thực sự làm cho người ta khinh thường nhưng nàng đích thật nghĩ như vậy, nàng muốn làm ký sinh trùng, ký sinh trùng cũng không có gì tôn nghiêm, nhưng ít nhất vẫn còn tôn nghiêm hơn nghề ăn trộm!
Thiên Tình gật đầu, có chút thương cảm, là nữ thì thì phải phụ thuộc vào nam nhân, nếu không dựa vào nam nhân, cuộc sống chỉ e là thê thảm. Kết cục không mấy tốt thảm
Nữ tử cổ đại thật thê thảm! Nhiễm Nhi đột nhiên cũng trở nên thương cảm theo! “Được rồi, tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc đã nghĩ mình rốt cuộc sẽ chọn ai chưa?”
“Nhiễm Nhi, lý trí luôn nói ta nên chọn Sở công tử, nam nhân như vậy rất đáng để yêu, nhưng ta vẫn thật do dự!” Thiên Tình thật lòng nói ra “Ta thật sự phải xuống địa ngục mới đúng!”
“Không biết! Sở công tử thích tỷ, tỷ thì lại thích người khác, vở kịch này trong TV thì đó là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, các ngươi đang diễn 1 chuyện tình tay ba, ai biết kết quả sẽ như thế nào? Vì sao yêu đương lại rối rắm như vậy? Ta vẫn không nên yêu thì tốt hơn!” Tần Nhiễm Nhi rùng mình 1 cái “Tỷ tỷ, nếu thật sự vẫn không được thì bỏ trốn đi! Bỏ đi rồi, ta vẫn có thể hành nghề ăn trộm, trộm được thì trộm, không được thì thôi!”
“Bỏ đi?” Thiên Tình bất lực cười trong lòng “Quyên đi, ta vẫn nên làm rõ lòng mình thì hơn!”
« Vậy thì tỷ cứ nghĩ, ta buồn ngủ chết rồi ! » Tần Nhiễm Nhi ngáp 1 cái
« Muội ngủ trước đi ! » Thở dài, nàng chậm rãi đứng dậy đi đến bên cửa sỗ
Xuyên qua song cửa, nhìn thấy không trung phía xa đã sắp dang, 1 ngày trở nên thâm u, nặng nề triền miên, vô cùng chua xót. Nhớ tới Âu Dương Thanh Minh, nàng chỉ cảm thấy mỗi 1 hơi thở đều mang theo 1 tia đau đớn. Đặt tay lên ngực, trong lòng thì thào nhớ đến cái tến làm cho nàng tư niệm [nhớ nhung] điên cuồng. Muốn quên đi nhưng hình ảnh đó càng ngày càng hiện lên rõ ràng, làm thế nào cũng vô dụng
Ngoài cửa sổ đã hừng đông. Có lẽ nàng nên chọn Sở công tử. Không muốn yêu người nào nữa, nhưng ít nhất cũng sẽ có cảm giác được yêu thương
Sau khi trời sáng, nàng cũng không nghỉ ngơi mà đi đến chỗ Sở Nghi Hiên thăm hắn, phát hiện ra hắn cũng 1 đêm thức trắng. Cư nhiên đã mặc y phục, ngồi bên ngự án phê tấu chương. Thiên Tình không thay y phục mà đã đến thăm hắn, Sở Nghi Hiên ngẩn ra “Thảo nhi, nàng không ngủ sao?”
« Thảo nhi ! Sao nàng lại không ngủ!” Sở Nghi Hiên lại nghiêm trang hỏi “Cứ như vậy, sức khỏe của nàng sao có thể chống chịu được! nàng như vậy, ta sẽ lo lắng, ta sẽ…”
“Công tử, ta không sao đâu!” Nàng lạnh nhạt cắt lời hắn “Ngươi thế nào rồi? Phải thật lòng trả lời ta!”
Thiên Tình nâng mắt nhìn chăm chú tia sang trong mắt hắn. Nhìn thấy hắn quan tâm mình như vậy, trong lòng nàng không thể không cảm động, nàng có thể sống cùng nam nhân này cả đời, ít nhất hắn cũng sẽ quý trọng mình, có lẽ không phải là cả đời, nhưng quãng thời gian đẹp nhất của 1 nữ nhân cũng chỉ có vài năm mà thôi