Khí Thiếp Vương Gia

Chương 46: Chưa từng quen biết!



Editor + Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt

“ Đình Nam?” Thiên Tình nhanh chóng lau đi nước mắt, mặc lại y phục. Thiên Tình đứng lên, đi đến bên cạnh Lạc Đình Nam, hỏi: “ Tại sao ngươi lại đến đây?”

“ Ta lo lắng hắn lại đối xử thô bạo với nàng, đây là thuốc bôi” Lạc Đình Nam đưa ra một lọ thuốc. “ Có thể bôi ở những chỗ có vết bầm, sẽ không lưu lại sẹo”

“ Cám ơn ngươi” Hai mắt Thiên Tình đỏ lên. “ Ta không có việc gì”

“ Ta phải đi rồi, ở lâu Vương gia sẽ phát hiện!” Đang nói, đột nhiên cửa “phanh” một tiếng bị đá mở ra.

Thiên Tình đột nhiên cả kinh, liền nhìn thấy Âu Dương Thanh Minh vừa mới đi ra lại xuất hiện. Tầm mắt dừng lại trên người Lạc Đình Nam, hắn lạnh lùng tiếp tục tiến đến, sát khí ngùn ngụt, xem bộ là muốn giết người! “ Ngươi cư nhiên còn dám đến!”

Lạc Đình Nam trầm mặc không nói.

Thiên Tình ngơ ngác, máu như muốn đông lại, suy nghĩ cũng trở nên trì độn. Một màn trước mắt làm nàng không kịp phản ứng, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Âu Dương Thanh Minh đánh vào mặt Lạc Đình Nam một quyền, phanh một tiếng, máu tươi chảy ra từ mũi y.

“A!” Thiên Tình sợ hãi kêu một tiếng. “ Vương gia, hắn là đến để đưa thuốc cho ta a!”

“ Tiện nhân” Âu Dương Thanh Minh nổi giận.

“ Là ta sai, không cần đối nàng như vậy. Ta cam đoan sẽ không đến đây, không gặp nàng nữa!” Lạc Đình Nam ngữ khí đạm định nói với Âu Dương Thanh Minh.

“ Ngươi cút ngay! Đi nhà lao của Vương phủ giam ba ngày, xem như là trừng phạt ngươi”

“ Được! Nhưng ngươi phải thả công chúa, nàng không có sai”

“ Không đến phiên ngươi quản gia sự của bổn vương” Âu Dương Thanh Minh lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, không nghĩ đến hắn cư nhiên nửa đêm chạy đến đưa thuốc, may mắn hắn đã lường trước mà bắt tại trận.

Lạc Đình Nam bất đắc dĩ, chỉ phải lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Thiên Tình cùng Âu Dương Thanh Minh, hắn tà ác cười, “ Công chúa, ngươi nửa đêm tư hội cùng tình lang, nên nhận trừng phạt như thế nào?”

Thiên Tình trong lòng run lên. “ Nghe theo sự an bài của Vương gia”

Con ngươi u tối của Âu Dương Thanh Minh sâu thẳm. Hắn nắm lấy cằm nàng, nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng, đáy lòng không hiểu dâng lên một cỗ khoái cảm tà ác, “ Trừng phạt lần này là ở bên ngoài điện quỳ một đêm cho đến hừng đông ngày mai, hiểu chưa?”

Thiên Tình hơi chấn động. Thân thể của nàng còn chưa tốt lên, hắn hảo tàn nhẫn!

“ Sợ rồi sao?” Âu Dương Thanh Minh thấy sự do dự nơi đáy mắt nàng, cười lạnh, “ Cầu xin tha thứ rồi ta tha cho ngươi!”

Từ đôi môi anh đào của nàng cường ngạnh phun ra một chữ: “ Không!”

Âu Dương Thanh Minh lạnh lùng cười to. Hắn đã quen sự quật cường của nàng, lại một lần một lần mà hung hăng chà đạp nàng! Hắn kéo nàng ném ra ngoài đình viện, trên lớp tuyết trắng dày. Lớp tuyết lạnh thấu xương làm cho cả người nàng run lên, kịch liệt ho khan. Hắn không chút nào thương tiếc, đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng cười lạnh: “ Hảo hảo cảm nhận tuyết mùa đông đi! Chỉ mong ngày mai ngươi còn sống!”

“ Chết thật cũng tốt!” Thiên Tình lạnh lùng cười.

Sắc mặt Âu Dương Thanh Minh trầm xuống: “ Hừ! Dù sao từ nay về sau các ngươi cũng đừng hòng gặp mặt. Đêm nay ngươi cứ từ từ hưởng thụ tuyết trắng này đi, nó so với ngươi còn sạch sẽ hơn nhiều! Nếu ngày mai ngươi còn chưa chết, từ nay về sau, bổn vương sẽ không làm khó ngươi nữa, sẽ không tái quản ngươi. Ngươi cứ ở trong này, một mình tự sinh tự diệt!”

“ Hảo! Từ nay về sau, hai chúng ta coi như chấm dứt. Ta chết hay sống đều không liên quan tới ngươi” Thiên Tình quật cường nói: “ Chúng ta coi như chưa từng quen biết!”

Âu Dương Thanh Minh lạnh lùng liếc nàng một cái, rồi sai một tên thị vệ ở lại giám sát nàng cả đêm, cũng không thèm quay đầu lại mà rời đi.

Nàng ho khan liên tục, như là phải đem lục phủ ngũ tạng phun ra hết, ở trên nền tuyết ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Thị vệ giám sát không đành lòng, trộm lấy một cái ô giúp nàng che bớt tuyết. Nhưng tuyết lạnh rơi xuống đất lại tan thành nước làm cho vạt váy nàng ướt một mảnh. Hơn nữa, cái lạnh này thấm vào, nếu nàng may mắn còn sống sợ cũng sẽ nhiễm một thân bệnh, cả đời thống khổ. Đêm, còn rất dài, như là một cái vực sâu không thấy đáy.

Lòng của nàng ở trong tuyết cũng dần băng lãnh!