Edit: Du Phong Lãnh HuyếtBeta: Tiểu Hồ ĐiệpÁnh mắt Âu Dương Thanh Minh phát lạnh, trong đôi mắt yên lặng xuất hiện vẻ kinh ngạc, lời nói của nàng phanh phui ra hết mọi chuyện, nếu không phải nàng cứu hắn, hắn nhất định sẽ không để nàng ở đây ngông cuồng như vậy “Cô nương biết gì về bổn vương chứ?”Lúc này Thiên Tình mới nhận ra mình vừa nói cái gì, nhìn thế nào cũng giống 1 nữ nhân ăn dấm chua, nàng mỉm cười, lắc đầu “Vương gia, chúng ta vốn không quen biết nhau, tiểu nữ thấy vương gia thương tâm nên mới nhiều lời vài câu, vương gia không nên để trong lòng. Cho dù có uống rượu thì cũng là càng uống càng sầu, việc gì ngài phải chà đạp chính mình như vậy?”“Ách” Trong lúc nhất thời, Âu Dương Thanh Minh không lên tiếng, vẻ mặt tương đối mệt mỏi, mày nhíu có thế nào cũng không giãn ra. Rượu cũng đã uống nhiều, nhưng càng uống lại càng thêm tỉnh. Hắn không bởi vì lời nàng nói mà ngừng uống rượu, hắn muốn mượn rượu để trốn tránh, không muốn đối mặt với nỗi ân hận trong lòng mình“Thiên Tình” Thấp giọng nỉ non, trong lòng đau nhức, híp mắt lại, cố kiềm nén 1 cỗ đau đớn đầy bụng, ngửa đầu uống cạn chén rượu” Ta là xứng đáng!” Tiếng cười điên cuồng hỗn loạn với áy náy vang lên, hắn biết cả đời mình sẽ đều sống trong thống khổ. Trừ phi Thiên Tình sống lại, nếu không hắn thật sự khó khống chế chính mìnhThiên Tình thở dài trong lòng, sớm biết trước ngày hôm nay thì sao lúc trước còn gây ra? Hắn xứng đáng, chỉ là, nàng quan tâm cái gì? Có phải ông trời rất tàn nhẫn hay không?Thân ảnh thon dài của Âu Dương Thanh Minh đứng lên, ngạo nghễ đi về phía bức họa của Thiên Tình, ánh mắt rơi xuống trên thân ảnh linh động kia, kiềm chế thống khổ, nhìn thật sâu, cho đến khi cảm giác lạnh như băng từ dưới chân truyền lên, đem cả người hắn bao phủ trong hơi thở băng lạnh, vì sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy?Thiên Tình theo ánh mắt hắn nhìn lại, lắc lắc đầu, cuối cùng xoay người xoay người rời đi, tiểu Đường đi cùng cũng chưa dám nói 1 câu. Âu Dương Thanh Minh quay đầu lại, liền thấy bóng dáng tiêm tế của nàng chậm rãi đi xa, cho đến khi biến mất không thấy, tầm mắt lại chuyển lên bức họaTrên ngũ quan lạnh lùng không che giấu được đau đớn và ân hận, Âu Dương Thanh Minh chỉ cảm thấy ngực đau đớn, 1 ngụm máu từ trong miệng phu ra, nhiễm đỏ khóe miệng tái nhợt của hắn, dưới sắc mặt trắng đỏ xen lẫn kia là 1 cỗ đau đớn, cho đến khi chình mình thực nhận thân ảnh tiêm tế kia đã biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới thống khổ nhắm mắt lại, 1 hàng lệ từ khóe mắt trào raTrong lòng đột nhiên nảy lên 1 cỗ hận ý, Âu Dương Thanh Minh đứng trong phòng, cho đến khi sự tuyệt vọng dập tắt tia hi vọng cuối cùng. Duẫn Lâm, Duẫn Khải, hắn sẽ không buông tha cho bọn chúng“Vương gia, đây là kết quả điều tra!” Nghiêm Dịch cầm tình báo trong tay đưa tới, sau đó cung kính lui sang 1 bên, chờ đợi mệnh lệnh của Âu Dương Thanh MinhÂu Dương Thanh Minh xoay người, ngồi lên ghế, trên mặt cư nhiên còn vươn chút nước mắt, Nghiêm Dịch nhìn thấy, xoay mặt đi, trong lòng thở dài 1 hơn, Vương gia động tình với công chúa sau khi nàng chết đi, loại bi ai này làm cho người ta thật sự đau lòng, hắn không đành lòng nhìn thấy vương gia bi thốngYên lặng, trong lòng Âu Dương Thanh Minh trầm xuống, bàn tay run rẩy mở tình báo Nghiêm Dịch đưa ra, sau khi ánh mắt dừng ở chữ viết đầu tiên, vốn tưởng rằng tâm sẽ không còn đau nữa lại bị sự đau đớn kịch liệt xé toạc, xé rách thành vô số mảnh nhỏKết quả đúng là như vậy? Âu Dương Thanh Minh ngửa đầu cười to, tiếng cười điên cuồng mà điên loạn, bức thư trong tay dưới tác dụng của nội lực nhanh chóng hóa thành 1 đống bột phấn theo gió phiêu tán đi 4 phía. Trong mắt dâng lên phẫn hận và cuồng nộ chưa từng có” Vương gia?”” Hồi kinh!”” Vương gia, thân thể ngài còn chưa khỏe!” Nghiêm Dịch lo lắng.Đối mặt với hai mắt rét lạnh lúc này của vương gia, bộ dáng lúc nổi giận của Âu Dương Thanh Minh thực khủng bố, tựa hồ phải hủy diệt hết tất cả mọi thứ mới hài lòngDám xuống tay với nữ nhân của hắn, ả thật sự thiếu kiên nhẫn, cả đời này, hắn chưa bao giờ hối hận như thế, vì sao phải đối với Thiên Tình như vậy? Nếu bọn họ ân ái thực sự, hết thảy sự tình sẽ không phát sinh, nàng vẫn là nha đầu xinh đẹp tràn đầy sức sống trước kia, là công chúa điện hạ xinh đẹp nhất đại Sở quốc, là vương phi xinh đẹp nhất của Âu Dương Thanh Minh hắn, chính bởi vì hắn không đối tốt với nàng, làm Duẫn Lâm nảy sinh sát tâm, trong lòng Âu Dương Thanh Minh tràn ngập cảm giác bị phản bội, lại 1 ngụm máu dâng lên, phun ra ngoài” A! Vương gia!” Nghiêm Dịch cả kinh kêu sợ hãi.Lắc đầu,” Ta không có việc gì!”Âu Dưng Thanh Minh lau máu tươi trên khóe miệng “Hồi kinh, việc hôm nay không được truyền là ngoài!”“Dạ!” Nghiêm Dịch gật đầu “Vương gia, thân thể ngài không tốt, không nên tức giận, kỳ thật… kỳ thật vương phi làm như vậy có lẽ là nhất thời hồ đồ, gây thành đại họa này, có lẽ giờ phút này nàng đang rất hối hận!”Thân mình Âu Dương Thanh Minh chấn động, tĩnh mặc không lên tiếng, cười khổ “Nàng ta thật ra che giấu rất tốt….”Những lời sau không tiện nói ra, nhưng Nghiêm Dịch đã dự cảm thấy có điều không ổn, vương gia sẽ không dễ dàng tha thứ cho Duẫn Lâm vương phi, đương nhiên còn có ca ca của nàng “Vương gia, gọi đại phu xem bệnh cho ngài đi, ngài mới vừa hộc máu!”Âu Dương Thanh Minh trầm mặc không nói gì, Nghiêm Dịch đành chịu, đi thỉnh thầy thuốc.Một canh giờ sau, xe ngựa chuẩn bị lên đường, Nghiêm Dịch đến phục mệnh.” Vương gia, xe ngựa đã xong, vậy vị cô nương bị thương kia thì sao bây giờ?”Âu Dương Thanh Minh trong lòng run lên.” Mang về kinh thành đi, bổn vương tự mình đi nói với nàng!”Sau lưng Thiên Tình vẫn còn hơi đau, thấy Âu Dương Thanh Minh gõ cửa đi đến, nàng sửng sốt “Vương gia, có việc gì sao?”” Hôm nay bổn vương phải về kinh thành, lo lắng cho cô nương, muốn mời cô nương theo tại hạ đi kinh thành, chờ vết thương lành hẳn, bổn vương sẽ tự mình hộ tống cô nương trở về!” Ý tứ đơn giản, Âu Dương Thanh Minh chờ đợi câu trả lời của Thiên TìnhThiên Tình kinh ngạc ngước mắt, nhìn Âu Dương Thanh Minh, hơi kinh ngạc “Ta không đi!”” Cô nương, sư phụ của Sở Nghi Hiên sẽ không dễ dàng buông tha ngươi, hi vọng ngươi có thể hiểu được, ở trong này rất nguy hiểm!”“Vậy không làm phiền vương gia, ta và tiểu Đường tự về nhà!” Nói xong, nàng chuẩn bị thu thập quần áo của mình, kinh thành ư, nàng không muốn trở về, nơi đó từng là nỗi thương tâm của nàng, như thế nào có thể trở về đây?”